Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi nói xong, Chu Vân quay đầu cười hoà nhã.
Chu Vân tức đến nỗi mặt trắng bệch, lớp trang điểm trên mặt không khác gì một bảng màu.
Lăng Vi che miệng, lại nói: “Các bạn phóng viên ở đậy chắc đều đã biết rồi, cô bước ra từ biệt thự của Ngô tiên sinh, có thể đơn giản là tới thưởng thức đồ cổ của ông ấy, tuyệt đối không làm chuyện khiến người khác khó coi. Ngô tiên sinh cũng tuyệt nhiên không thể nào có suy nghĩ quá giói hạn với cô được, đúng không?”
“Phụt” Nhiều người không nhịn được liền bật cười.
Đây gọi là ác lai ác báo.
Mặt của Chu Vân tối sầm lại, quay đầu trừng mắt nhìn Lăng Vi như muốn ăn tươi nuốt sống: “Nói như vậy là ý gì đây? Cái gì gọi là làm không làm chuyện khiến người khác khó coi?”
“Oh? Đó gọi là gì nhỉ?! ” Lăng Vi cố ý nói lớn, hy vọng ông ta có thể nghe thấy.
Ngô Đạt Lợi tức đến đầu bốc khói, không thể không thừa nhận đứa trẻ này, lớn lên vô cùng xinh đẹp! Trong lòng nhớ cô ấy chết đi được!
Một lúc sau, Lăng Vi đột nhiên giơ ngón tay cái lên nói: “Ngô tiên sinh chính là long phụng trong loài người, là nhà lãnh đạo tài ba và còn là nhân tài của đất nước. Người như ngài ấy chính là người tài đức vẹn toàn. Cho dù cô Chu nhan sắc động lòng ngời đây có chủ động tiếp cận ngài ấy, thì ngài ấy cũng không chút động lòng đâu. Quả thật là đáng ngưỡng mộ!”
“Ha Ha Ha”
Mọi người bật cười bởi những lời của Lăng Vi.
Chu Vân thực sự rất muốn mắng người, nhưng mà….lúc này thì, có nhiều phóng viên ở hội trường như vậy, cho dù có muốn cũng phải ráng nhẫn nhịn!
Vừa hay, buổi triển làm sắp bắt đầu, người vào hội trường ngày càng nhiều, rất nhiều người tụ họp lại xem náo nhiệt.
“A! Mẹ! Mẹ mau nhìn xem, đó là Chu Vân kìa! ” Một học sinh phấn khích chỉ tay về phía Chu Vân.
Mẹ cô ấy ngó về phía trước: “Quả thật là cô ấy! Người phụ nữ không biết xấu hổ này, chuyên đi quyến rũ đàn ông! Để mấy đứa trẻ ở đây nhất định chúng sẽ học hư theo cô ta! “ Sau đó, người phụ nữ quay lại la con mình: “Có gì mà con phải phấn khích vậy chứ? Dáng vẻ lười nhát này của cô ta, con không được học theo đâu đó! Cái gì mà thần tượng với không thần tượng chứ! Loại tiện nhân chuyên cắm sừng như cô ta, vậy mà vẫn còn mặt mũi để đi đóng quảng cáo sao?!”
Nói xong, liền xắng tay áo lên, tiện tay lấy hộp sữa chua trên tay con gái, cứ vậy ném lên đầu của Chu Vân rồi bỏ về.
“Vụt” một tiếng, đầu của Chu Vân bị đổi thành màu trắng tinh.
“A” Chu Vân hoảng hốt la lớn. Cô ta ôm lấy trán, trừng mắt phẫn nộ với người phụ nữ vùa bỏ đi.
Vị phu nhân đó chỉ Chu Vân, mắng: “Tiện nhân chỉ biết dạy hư trẻ con như cô, bà đây không xé cô thành trăm mảnh đã là quá dễ dàng với cô rồi!”
Lúc này, những phu nhân tham gia buổi triển lãm đầu quay đầu lại nhìn. Những vị phu nhân có tuổi, ghét nhất chính là bộ dạng hồ ly tinh của Chu Vân. Đồng loạt mắng chửi cô ta: “Đuổi Chu Vân không biết xấu hổ này đi đi, chúng tôi tới đây xem triển lãm xe, chứ không phải xem cô ta diễn kịch!”
Hội trường bỗng chốc nhốn nháo.
Người quản lý nhanh chóng kêu người bảo vệ Chu Vân: “Cuộc triển lãm sắp bắt đầu rồi, Anya, mau đi trang điểm lại, rồi còn chuẩn bị để cắt băng nữa.”
Lăng Vi nhanh chóng giải quyết ổn thoả ở hiện trường.
Bất luận cô có ghét Chu Vân như thế nào đi nữa, thì cô cũng phải làm tốt công việc của bản thân.
Lăng Vi chạy tới phòng âm thanh, kêu người chỉnh nhạc đổi một bài hát nhẹ nhàng êm dịu.
Khi ca khúc được phát, các tiếng mắng chửi cuối cùng cũng vơi dần.
Lăng Vi đi tới trước sân khấu, chủ trì cuộc triển lãm. Cô cầm micro, cúi đầu chào mọi người, vừa nói vừa nở nụ cười: “Kiểu xe mới trong buổi triển lãm hôm nay, đã khiến cho mọi người chờ đợi lâu rồi. Vì để chúc mừng cho sự kiện lần này, công ty chúng đã thiết kế cẩn thận một chương trình Cosplay.”