Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Tony, ôn nhu nở nụ cười. Quả thật có thể nhìn ra bé và những đứa trẻ khác không giống nhau...
Tiểu Tony là con lai, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa ánh mắt vô cùng mê người.
Chẳng qua... Bởi vì từ nhỏ đã có chứng tự bế, bị người nhà vứt bỏ.
Lăng Vi rất thích đứa nhỏ này, nhưng cô không tới gần bé, sợ bé sợ người xa lạ.
“Gọi mẹ: “ Diệp Đình xoa đầu Tiểu Tony, lại vỗ vỗ sau lưng bé, Tiểu Tony nơm nớp nhìn Lăng Vi, cổ rụt lại khẽ gọi một tiếng: “Mẹ...”
Tim Lăng Vi lập tức tan chảy...
“A...” Hận không thể đem tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên toàn thế giới đến cho bé.
Cô thật sự rất thích bé, cực kỳ muốn ôm bé...
Diệp Đình rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tony, vỗ vỗ sau lưng bé, ngữ khí cổ vũ nói: “Cho mẹ ôm một cái được chứ? Mẹ rất ôn nhu, cô ấy là người cha yêu nhất.” Tiểu Tony chần chờ một chút, Diệp Đình lại sửa đúng lời mình: “Cha con chỉ yêu cô ấy, duy nhất, là người yêu nhất trên đời.”
Tiểu Tony giống như hiểu được, vậy mà vươn tay ra với Lăng Vi...
Lăng Vi che miệng, vươn tay ôn nhu ôm lấy bé, Tiểu Tony ngoan ngoãn ghé vào vai cô.
Tim Lăng Vi đều run lên.
Diệp Đình vươn tay cưng chiều ôm cả hai bọn họ, dưới trời mưa tuyết, ba người ôm nhau tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp...
Diệp Đình mang cô vào phòng Tiểu Tony.
Nơi này có rất nhiều người máy xếp hình!
Lăng Vi kinh ngạc nhìn trái nhìn phải, Diệp Đình cười nói: “Tiểu Tony tuy rằng không muốn tiếp xúc với người khác, nhưng con cực kỳ thông minh, em xem mấy người máy này đều là con làm.”
Lăng Vi nhặt lên một người máy giống siêu nhân, ấn chốt mở: “Ông ——”
“Tiểu siêu nhân” vậy mà mở cánh phía sau lưng ra, bay lên. Đôi cánh nhỏ kia không ngừng vẫy, bay rất nhanh.
“Thật lợi hại...”
Đứa nhỏ này mới 5 tuổi! Thế nhưng làm được món đồ chơi phức tạp như vậy?
Diệp Đình xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tony, nói: “Có một số rất ít những đứa nhỏ tự bế thật ra là thiên tài. Bọn nó hơn hẳn người thường.”
“...” Lăng Vi hiểu được, nói: “Có phải vì bọn nó so với những đứa nhỏ bình thường lực tập trung cao hơn?”
“Đại khái là vậy.”
Lăng Vi ôm ngực, đặc biệt đặc biệt đau lòng đứa nhỏ này. Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, sao lại bị tự bế chứ?
Cô không hiểu rõ căn bệnh này lắm, không biết có thể chữa khỏi hay không.
Cô lo lắng hỏi Diệp Đình: “Khi nào bé có thể hoàn toàn khôi phục?”
Diệp Đình lắc đầu nói: “Cái này khó nói... Có đứa nhỏ đến hơn mười tuổi còn không thể giao tiếp bình thường với người khác.”
Lăng Vi nhíu mày: “Không thể để bé ở bên cạnh chúng ta sao?”
Diệp Đình bất đắc dĩ lắc đầu: “Bệnh của bé con hơi đặc thù, rất sợ chịu kích thích, cho nên chỉ có thể tĩnh dưỡng. Lỡ như chịu chút kích thích thôi, đều có thể tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng được...”
“A...” Lăng Vi càng đau lòng, cô ôn nhu nhìn Tiểu Tony chui vào đống người máy, giống như một nhà khoa học nhỏ mà làm thực nghiệm.
Diệp Đình cầm tay Lăng Vi, cảm giác được nội tâm cô dao động.
Lăng Vi và anh mười ngón đan nhau, tay kia thực tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, hỏi anh: “Nơi này an toàn không? Không thể đổi chỗ ở cho Tiểu Tony sao?”
Diệp Đình nói: “Không có việc gì, yên tâm đi. Anh sắp xếp thỏa đáng rồi.”
Lăng Vi nhích lại gần vai anh, trong lòng có ý tưởng, nháy mắt mọc rể nẩy mầm nở hoa... Có một đứa nhỏ như vậy thật tốt...
Diệp Đình nhìn chằm chằm cô, trái tim nhói lên.