Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tang Du liếc cô một cái, nói: “Tôi cảm thấy làm cấp dưới của cô ấy rất có cảm giác thành tựu kìa! Tập đoàn Laroe thành lập bao nhiêu năm như vậy, dùng tên nhà thiết kế đặt tên cho dòng xe cũng không nhiều, hơn nữa tổng công ty họp hằng năm, tổng giám đốc tự mình trao tặng trưởng phòng Lăng giải ‘ý tưởng tốt nhất’, Lusha, cô cho đó là ‘có chút’ tài hoa? Hay là ‘rất có’ tài hoa? Đừng động đến chuyện người ta tốt nghiệp bao lâu, cái danh nhà thiết kế kim bài của Laroe của người ta cũng không phải là danh hão.”
Lusha hai tay ôm ngực, mắt lạnh liếc Tang Du nói: “Ái chà... Cô vỗ mông ngựa không tệ đâu! Đáng tiếc trưởng phòng Lăng nghe không được nha... Cô muốn vuốt mông ngựa thì đến trước mặt người ta mà nói kìa.”
Tang Du khinh bỉ liếc cô ta một cái, hừ một tiếng nói: “Lăng Vi là thần tượng của tôi, đừng nói vuốt mông ngựa, dù có bảo tôi xách giày cho cô ấy tôi cũng nguyện ý.” Tang Du cũng khoanh tay trước ngực nhìn cô ta nói: “Tôi chỉ là cảm thấy Lăng Vi là người khá bốc đồng, cả người cô ấy tràn ngập năng lượng! Cô ấy cũng là người lãnh đạo rất vô tư, cô ấy tâm toàn ý dẫn dắt mọi người phát triển. Hơn nữa, có cơ hội thăng tiến, nhất định để tất cả mọi người tham gia. Tôi cảm thấy đây là một lãnh đạo hợp mưu hợp sức!”
Lăng Vi đi vào văn phòng, nhìn thoáng qua ba người, không nói gì, vào văn phòng.
Buổi tối tan tầm, Hoa Thiếu Kiền tới đón cô. Anh đưa cô tới cửa Felice đàm phán với Hứa Tử Huân.
Lăng Vi mới vừa đến trước cửa nhà hàng, di động đột nhiên vang lên, cô lấy ra nhìn, là Lôi Tuấn!
“Chị dâu —— anh Đình... đã xảy ra chuyện! Chị phải chú ý an toàn bản thân!”
“Ông ——” Lăng Vi lập tức máu dồn lên não!
Cô sợ run cả người: “Xảy ra chuyện gì? Nói đi! Diệp Đình làm sao?”
Lôi Tuấn nói: “Em và anh Đình đến đây, vốn không có việc gì, ai ngờ... Bọn em mới vừa nhìn thấy Tiểu Tony đột nhiên bị người ta tập kích, anh Đình vì bảo vệ Tiểu Tony, trọng thương bây giờ còn đang hôn mê! Chị dâu! Kẻ này cùng hung cực ác! Em sợ bọn họ làm gì bất lợi với chị, chị nhất định phải cẩn thận!”
Lăng Vi chỉ cảm thấy cả người như bị điện giật, không ngừng run run, ngay cả răng cũng run lên: “Chỗ tôi không có việc gì, mọi người ở đâu? Tôi lập tức đến!”
Lôi Tuấn suy nghĩ một chút nói: “Chị qua đây cũng tốt... Chị dâu, chị đến sân bay, em phái máy bay đưa chị tới đây.”
Lăng Vi đau lòng đến mức cả chân cũng không nâng lên được! Ngay cả chính cô cũng không phát hiện, cô lại để ý Diệp Đình như vậy! Cô vội vàng xoay người, Hoa Thiếu Kiền đột nhiên giữ chặt cổ tay cô: “Cô đi đâu vậy? Hôm nay chúng ta là tới đàm phán!”
Lăng Vi bỏ ra tay anh, giơ tay vẫy taxi.
“Lăng Vi!”
Hoa Thiếu Kiền giữ cô lại, Lăng Vi ngẩng đầu nhìn Hoa Thiếu Kiền.
Anh cau mày nói: “Cô bỏ lại cục diện rối rắm này mặc kệ?” Hoa Thiếu Kiền muốn dùng lợi ích công ty ngăn cản cô.
Lăng Vi lập tức dấy lên lửa giận: “Tổng giám đốc Hoa, nội dung cuộc gọi tôi vừa nhận anh không nghe thấy à? Chồng tôi ở nước ngoài bị thương!”
Cô nâng tay chỉ vào nhà hàng: “Tổng giám đốc Hoa, anh cũng biết người bên trong đó là cố ý làm khó tôi, tôi đàm phán với Hứa Tử Huân có thể đàm ra được kết quả gì? Anh ta muốn bội ước nhất định sẽ bội ước! Trừ khi tôi đáp ứng điều kiện anh ta đưa ra, nhưng anh ta đưa ra điều kiện gì, chỉ sợ tôi cũng không đồng ý! Bây giờ chồng tôi xảy ra chuyện, tôi phải qua đó. Hơn nữa hiện tại là thời gian tan tầm! Dự án này tuy là tôi ký tên, nhưng phải tổ chức buổi triển lãm lớn như vậy cũng không phải một mình tôi có thể hoàn thành! Trách nhiệm này có phải hay không hẳn là một mình tôi gánh, tôi cảm thấy còn phải xem xét lại!”
Cô mở cửa xe taxi, nhìn thẳng Hoa Thiếu Kiền nói: “Công ty muốn phạt thì phạt đi! Tuy tôi cực kỳ yêu thích công việc này, tuy tôi coi trọng lợi ích công ty! Nhưng tôi không chấp nhận để việc này quan trọng hơn an nguy của chồng tôi!!”
Lăng Vi vừa muốn ngồi lên taxi, Hoa Thiếu Kiền một tay lôi cô ra: “Tôi đưa cô đi!”