Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ngồi xuống bên cạnh cô cầm tay cô, còn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô nói: “Chỗ Tiểu Tony xảy ra chuyện, ở cạnh trại an dưỡng cậu ấy ở có một nhà xưởng bị nổ mạnh. Anh phải qua đó xem xem.”
Lăng Vi khẩn trương nắm chặt tay anh, ngồi thẳng nhìn anh: “Tiểu Tony không sao gì chứ?”
“Cậu ấy bị kinh hách một chút, tình huống không ổn định. Chờ anh tới đó có tin gì sẽ báo em ngay.” Anh hôn lên trán cô nụ hôn chào buổi sáng: “Em đi làm đi, anh phải lập tức đi.”
“Em muốn đi cùng anh.”
Diệp Đình suy nghĩ một chút nói: “Bây giờ tình hình của cậu ấy như vậy không thích hợp gặp nhiều người lắm.” Anh nâng tay xoa xoa mi tâm cô: “Đừng lo lắng, đi nhanh thôi, nói không chừng tối mai anh sẽ trở lại.” Jason đưa quần áo tới, Diệp Đình thu dọn xong xuôi, lưu luyến không rời hôn cô rồi tiếp ngồi lên trực thăng bay đi. Lăng Vi còn tại hoảng hốt, đột nhiên nhận được trợ lý Tiểu Cầm điện thoại: “Bộ trưởng! Triển xảy ra vấn đề! Ngươi mau tới công ty! Ngươi là triển hội người phụ trách! Công ty nói phải nghiêm trị ngươi!”
Lăng Vi trong lòng “Lộp bộp” nhảy dựng! Mau chóng rửa mặt, thay quần áo, xuống lầu.
Vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao Laroe G20 đỗ ở cửa: “Bá ——” Hoa Thiếu Kiền ấn loa trong xe: “Mau lên xe!”
Lăng Vi vội vàng xe: “Làm sao anh biết tôi ở đây? Lại định vị di động của tôi?”
Hoa Thiếu Kiền phụng phịu, giải thích: “Tiểu Cầm nói cô ở đây, vừa lúc tôi đi ngang qua liền thuận đường tới đây đón cô.”
Lăng Vi không hỏi nhiều, đeo đai an toàn hỏi anh ta: “Triển xảy ra chuyện gì?”
Hoa Thiếu Kiền khỏi động xe, nhìn chằm chằm mặt đường nói: “Công ty phục vụ cho thuê địa điểm đột nhiên nói không cho chúng ta thuê nữa.”
Lăng Vi cả giận: “Chúng ta đã bàn bạc kỹ rồi, bọn họ nói không cho thuê thì không cho thuê nữa? Không phải chúng ta có hợp đồng sao? Đột ngột hủy hợp đồng, không phải sẽ phải bồi thường gấp ba lần sao?”
Hoa Thiếu Kiền nói: “Người ta thà rằng bồi thường cũng không cho chúng ta thuê.”
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh: “Ai có bệnh như vậy? Không cho thuê, chúng ta sẽ không thuê chỗ khác?!”
Hoa Thiếu Kiền quay đầu nhìn cô: “Cô mới vừa về nước không lâu, đối với mọi việc trong nước còn chưa biết rồi. Hội trường lớn như ‘Thịnh Thế Tử Vi’ kia bình thường rất khó thuê. Hơn nữa, triển lãm cũng sắp tổ chức, đổi địa điểm chắc chắn không kịp!”
“Từ từ... Anh nói Thịnh Thế Tử Vi?” Tên này... Rất quen! Cô hình như nhớ trước kia Hứa Tử Huân đã nói qua với cô: “Sau này anh muốn cho em một kinh hỉ lớn... Gọi là Thịnh Thế Tử Vi đi...”
Lăng Vi rùng mình! Da đầu như muốn nổ tung! Chẳng lẽ là... Hứa Tử Huân cố ý tìm ngược?
Lăng Vi quả thực muốn điên lên! Nếu người phía sau mấy chuyện xấu này thật sự là Hứa Tử Huân, vậy cô muốn vác dao đi chém anh ta!
Ký hợp đồng rồi lại hủy! Rõ ràng khi là bắt nạt cô phải không?
Lăng Vi tức giận đến lồng ngực bốc hỏa!
Lại nghe Hoa Thiếu Kiền nói: “Lần này người phụ trách triển lãm là cô, thuê địa điểm cũng là cô ký. Cho nên, chuyện này nếu cô làm không được, tiền thưởng ba tháng, tiền lương của cô bị trừ một nửa... Thậm chí giáng chức!”
Lăng Vi lửa giận bừng bừng nhìn thẳng Hoa Thiếu Kiền, cái này cũng quá bắt nạt người ta rồi! Rõ ràng là đang chỉnh cô! Con ngươi Hoa Thiếu Kiền khẽ gợn sóng, anh nhìn chằm chằm cô nói: “Tôi sẽ giúp cô.”
Lăng Vi bị anh nhìn mà quẫn bách, cô vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắc nhở anh: “Nhìn đường kìa! Đừng nhìn tôi!”
Hoa Thiếu Kiền xấu hổ quay đầu nhìn phía trước, chuyên chú lái xe. Trong lòng anh rất uể oải, người ta Lăng Vi người có kinh nghiệm... Anh sao luôn không tự nhận ra như vậy?! Anh quản không được hai mắt của mình, quản không được hành vi của mình! Quản không được trái tim của mình! Làm sao bây giờ? Nghe thấy cô gặp chuyện không may, lập tức tới đây xem cô. Sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt hận không thể dán vào mặt cô!