Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Long Hằng Đạt vui mừng nhìn về phía Lăng Vi, mặc kệ cô là đang nói suông, hay thật sự muốn làm một phen, ông đều có chút kính trọng với cô gái trước mặt này. Ông đột nhiên giơ chén rượu, đứng lên, trịnh trọng nói: “Tương lai nếu có khó khăn, tôi nguyện ý dốc túi tương trợ!”
Nói xong, Long Hằng Đạt một hơi uống cạn chén.
Lăng Vi cũng bưng chén rượu lên, uống cạn một ly.
“Nhóc! Chú coi trọng con!” Một vị quản lý phát triển khác bưng chén rượu, đứng lên.
Lăng Vi uống cùng ông.
Các tiền bối khác cũng đều nâng chén với cô.
Cuối cùng khi tan cuộc, Long Hằng Đạt đưa cho Lăng Vi một tấm danh thiếp. Ông nắm tay đặt trước miệng, hạ giọng nói: “Đây là danh thiếp của con chú, nó là tiến sĩ mảng chế tạo máy móc, nếu con cần có người trợ giúp thì liên hệ với nó. Nhưng... đừng cho mấy lão già kia nghe thấy. Con chú tính tình có chút cổ quái, trước kia mấy ông ấy tới tìm nó nhờ hỗ trợ, nó cũng không chịu... Cháu gái, cháu yên tâm. Trở về chú nhất định thuyết phục nó đến giúp cháu.”
“Cảm ơn! Chú Long, cảm ơn chú!” Lăng Vi hai tay nhận lấy danh thiếp, chỉ cảm thấy phần tình nghĩa này quá mức trân quý! Bây giờ đối với cô mà nói, giúp đỡ về mặt tiền bạc cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng hơn cả là nhân lực và nhân tài!
Tạm biệt các vị tiền bối, Lăng Vi nhận được một tin nhắn, là công ty trò chơi gửi tiền bản quyền truyện tranh cho cô, sau khi trừ thuế là 102 vạn! Vốn bọn họ chỉ ký hợp đồng với《Kẻ xâm nhập》, nhưng sau đó lại phát hiện mấy bộ truyện tranh khác của cô cũng không tệ liền mua luôn.
Lăng Vi lập tức thông qua môi giới mua lại căn nhà bị Vương Hân Bình cướp đi. Cô đứng ngoài ban công tầng 15, chậm rãi mở cửa phòng... Trong phòng tràn đầy tro bụi. Sau khi Vương Hân Bình đuổi cô đi cũng không vào đây một bước, qua tay liền treo bán, nhưng Vương Hân Bình muốn giá cao, vẫn không bán đi. Lăng Vi không chút do dự chi tiền mua về!
Trong thẻ lại trống không, giống như tất cả lại trở lại điểm bắt đầu. Nhưng... Cô đã thay da đổi thịt khác hẳn trước kia!
Cô tốt nghiệp xong có một công việc tốt, lại tìm được một người chồng tốt. Về sau có thể sẽ có con nhỏ, còn có thể sẽ trọng chấn Long Đằng!
Cô đeo tạp dề, bắt đầu lau dọn quét tước! Cô uống rượu, đầu óc choáng váng, lại làm đặc biệt hăng say!
Diệp Đình gọi điện thoại, hỏi cô ở đâu, cô cười với điện thoại: “Đang chuẩn bị kinh hỉ cho anh!” Đã nói lần này đến lượt cô! Căn nhà này, Diệp Đình nhất định sẽ thích! Tràn đầy kỷ niệm!
Cô thay ga giường, đổi thành màu lam nhạt đêm hôm đó khi anh xông tới! Còn có vỏ viên đạn kia, cô cũng để ở đầu giường.
Lúc Diệp Đình chạy tới, con ngươi đen láy cũng như bốc cháy! Kinh hỉ này anh rất thích!
“Vi Vi: “ Lúc Lăng Vi quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh anh tuấn cao ngất của anh đứng ở cửa, cô hét lên một tiếng “A ——”, cởi tạp dề, quăng mũ, lập tức nhào vào lòng anh. Anh ôm cô nhiệt tình hôn.
Giống như quay lại mấy tháng trước, đêm đó... Anh xông tới, bị trúng xuân dược, ép buộc muốn áp cô xuống dưới... Nhưng khi đó... Anh còn chưa giống như bây giờ ôm hôn cô, không giống như bây giờ cùng cô thân mật khăng khít!
Buổi tối bọn họ cũng không quay về biệt thự, trong phòng vệ sinh, mơ hồ còn nhớ rõ tình cảnh anh trúng đạn. Diệp Đình cầm tay cô, sờ lên vết sẹo phần eo anh, khi đó là cô thay anh lấy viên đạn ra.
Nếu khi đó, anh đoán trước được ngày hôm nay, nhất định sẽ cầm giữ không được giống như bây giờ hung hăng giữ lấy cô. A... Anh chính là cực thích cô vợ đáng yêu của mình đột nhiên vẻ mặt ngượng ngùng chạy tới cởi đồ kìa...