Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Thiên Minh nhìn cô ta một cái.
Bởi vì gần đây bận chuyện kết hôn, vì vậy Chu Chỉ Vân đẩy về sau các dự án quảng cáo, quay phim, ngày ngày ở nhà, bố trí chỗ này, bố trí cái kia. Ra vẻ bộ dạng nữ chủ nhân Lục gia.
“Anh sao vậy?” Chu Chỉ Vân thấy anh ta dường như tâm tình không được tốt, vội vàng xoa vai anh ta. Đôi tay nhu nhược nhỏ bé như không xương của cô xoa xoa trên người anh ta.
“Công việc một ngày của anh quá mệt mỏi sao?” Cô ta ôn tình giúp anh ta cởi bỏ áo khoác, đôi đùi đẹp dán vào người anh ta, không biết vô tình hay cố ý chà sát vào chân anh ta.
Lục Thiên Minh nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Vốn đơn thuần như vậy, đôi mắt trong suốt như vậy, tại sao đột nhiên cảm thấy trở nên xảo trá?
Anh ta lắc đầu đẩy cô ta ra. Chậm rãi đi lên lầu, anh ta muốn yên tĩnh một chút.
Nếu như bình thường, Chu Chỉ Vân sẽ quấn lấy anh ta, chu mỏ ra nũng nịu. Cho đến khi anh ta đẩy ngã cô xuống, để cô ngoan ngoãn phục vụ anh ta mới xong.
Hôm nay, người đứng phía sau lại không hề nhúc nhích.
Khi Lục Thiên Minh quay đầu nhìn cô ta liền thấy cô ta đang trầm mặc, mâu quang u ám, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lục Thiên Minh như người mơ mới tỉnh!
Trước kia anh ta mù mắt rồi!
Vì vậy mới cảm thấy người phụ nữ này đơn thuần… trong sáng… thánh khiết… đáng yêu…
Vào giờ phút này, ánh mắt của cô ta tràn đầy u ám! Thật giống như đang tính toán ai đó. Ngay tại khi anh ta quay đầu, Chu Chỉ Vân phát hiện anh ta đang nhìn cô, vì vậy vội vàng đổi sang bộ dạng hờn dỗi. Cô ta cắn môi, điềm đạm đáng yêu nhìn thẳng vào anh ta. Bộ dạng như kia thật đúng khiến cho lòng người nhộn nhạo. Chân mày Lục Thiên Minh ngày càng nhíu chặt.
Biểu tình của cô ta phong tình vạn chúng, anh ta lại cảm thấy thật đáng hận!
Lục Thiên Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta một lát, xoay người tiếp tục đi lên lầu.
Chu Vân lập tức ngây ngẩn, trước kia mỗi lần cô làm ra biểu tình cắn môi đó, Lục Thiên Minh liền sẽ không cầm được kéo cô vào trong ngực liều mạng hôn, cô lại thuận theo trêu chọc một chút, anh ta liền giống như mãnh thú tấn công cô, đẩy cô ngã xuống nghiền ép cô, cô lại tiếp tục giả bộ đáng thương cầu xin tha thứ, anh ta sẽ càng kích động muốn cô ta. Hôm nay tại sao lại như vậy?
Tại sao anh ta lại bày ra biểu tình như thế kia?
Giống như rất chán ghét cô vậy!
Trong lòng Chu Vân khẽ động, chẳng lẽ công ty xảy ra vấn đều gì sao?
Cô không dám thờ ơ, vội vàng gọi điện thoại cho trợ lý của Lục Thiên Minh. Trợ lý nghe điện thoại lại nói: “Hôm nay trong công ty không xảy ra chuyện gì, tất cả đều bình thường.”
Chu Vân cúp điện thoại, càng cảm thấy kỳ quái…
Công ty không xảy ra chuyện gì, vậy vì sao anh ta bày ra bộ mặt thối như vậy? Không được! Vẫn phải đi lên nhìn một chút, có hiểu lầm gì, vẫn là nên giải quyết sớm một chút!
Chu Vân nhanh chóng đi pha cho Lục Thiên Minh một ly cà phê mà anh ta thích.
***
Trở lại thư phòng, Lục Thiên Minh phiền não cởi áo khoát, tháo cà vạt ra. Khi mở máy vi tính, phát hiện trong máy vi tính có một thư điện gửi đến.
Nội dung thư điện… là một đoạn video.
Là… là đoạn video kho hàng Lục gia bị trộm!
Đoạn video này lúc trước đã bị xóa! Anh ta còn tìm vài hacker muốn khôi phục số liệu, nhưng làm sao cũng không có biện pháp khôi phục được! Anh ta nhìn người gửi thư điện, lại là… Diệp Đình!
Trời ơi! Làm sao Diệp tiên sinh lại có đoạn video này?
Trong đầu Lục Thiên Minh ‘oang’ vang lên một tiếng, chân tướng sắp được vạch trần, anh ta đột nhiên vô cùng khẩn trương.
Lòng bàn tay Lục Thiên Minh chảy đầy mồ hôi, anh ta cầm chuột ấn vào nút phát video.
Mắt anh ta mở to, nhìn chằm chằm vào video. Trong hình rất đen, là ban đêm…
Không bao lâu sau, có ba chiếc container lớn dừng ở bên cạnh kho hàng của Lục gia tại ngoại ô!