Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó, nhanh chóng tung quyền: “Bụp bụp” hai tiếng đã đấm ngã hai người của Lục gia, lại tiếp nữa, hai chân vung lên đạp bay hai kẻ khác.
Hai vệ sĩ này chính là người Diệp Đình phái đến bên cạnh cô, mấy loại nhân vật nhỏ bé như Lục gia này, cho dù có mười người tám người cùng xông lên, nhưng cũng không lại gần được hai người họ.
Chu Vân thật sự muốn giận điên người!
Nhưng cô ta vẫn cố nén lại, trước mặt Lục gia, cô ta muốn giữ vững hình tượng thục nữ nhu mì.
Tưởng Lệ đã đi ra, phất tay với mấy bảo vệ muốn xông lên bắt Lăng Vi.
“Cô vừa mới nói cái gì?”
Lăng Vi kiêu ngạo hết cằm, ngay sau đó nhẹ nhàng cười hai tiếng: “Lời hay không nói lần thứ hai!”
Chan mày Tưởng Lệ nhíu chặt, trong lời nói của cô gái này ẩn chứa hàm ý, hiển nhiên là Chu Vân đã giấu diếm Lục gia chuyện gì đó.
Lăng Vi lại cười đến vui vẻ, đỡ Lăng Trí trở về xe, nghênh ngang rời đi. Cô cũng không tin, sau khi cô nói xong những lời này, mà Lục gia lại không đi điều tra.
À… thu thập Vương Hân Bình, cũng vừa vặn phá bỏ luôn Chu Vân!
Sau đó lấy Chu Vân ra khai đao! Hai phóng viên kia hưng phấn cầm tài liệu trở về chuẩn bị đăng tin.
Trên xe, Lăng Vi nhìn Lăng Trí, tóc ông đã bạc trắng rất nhiều rồi.
Lăng Vi cầm lấy tay ông, dè dặt hỏi: “Chú, chú biết Vương Hân Bình… đã động tay động chân trong chuyện chiếc xe của ba mẹ con sao?”
Lăng Trí đột nhiên mù mờ: “Ừ… Hôm trước, chú nhìn thấy đoạn video.”
“Là Lý Bằng Phi cho chú?”
Lăng Vi lắc đầu một cái, sắc mặt xám nhợt, cố gắng nén cơn đau tim: “Chuyện này đã truyền khắp một vòng trong những công nhân Long Đằng. Hai ngày nay, có không ít nhân viên kỳ cựu của Long Đằng gọi điện thoại cho chú, nói với chú, con đã gỡ bỏ tội danh cho Lý Bằng Phi. Thế nhưng, chú không nghĩ tới…”
Ông im lặng, thật lâu sau mới tỉnh lại, nói: “Chú không nghĩ đến… ngày ba mẹ con xảy ra chuyện…”
“Chú…” Lăng Vi nắm chặt tay ông: “Vương Hân Bình đã có âm mưu từ trước! Chuyện này không hề liên quan đến chú!”
“Nhưng… dù sao bà ta cũng là vợ chú…” Lăng Vi cúi đầu, hốc mắt đỏ như thiêu đốt: “Nếu như chú không lấy bà ta, anh cả và chị dâu sẽ không bị hại, nếu chú không lấy bà ta, Long Đằng sẽ không phá sản…”
Lăng Vi hít sâu một hơi: “Chú, chú đã phải trả một cái giá quá lớn rồi!”
Lăng Trí đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, Lăng Vi kiên định nhìn chằm chằm ánh mắt của ông, nói: “Chú, người đã mất rồi đành thôi, người sống thì phải tran trọng! Nhiều năm như vậy, chú đã ngồi tù, đã chịu tội quá nhiều rồi.”
Ánh mắt Lăng Trí đục ngầu, một giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mi.
Lăng Vi ôm lấy ông, nói: “Chú, chú tin rằng kẻ ác sẽ gặp phải ác báo không?”
Lăng Trí lắc đầu: “Không tin… Nếu như có thật, bọn họ sẽ không sống tốt như vậy…”
“Chú…” Lăng Vi nhìn ông chằm chằm, nghiêm túc nói: “Chú, con muốn góp vốn, gây dựng lại Long Đằng, đánh cả một nhà Vương thị kia xuống tận mười tám tầng địa ngục, chú có phản đối không?”
Lăng Trí sửng sốt, nhìn cô chòng chọc trong chốc lát.
Lăng Vi thấy cơ mặt ông xoắn lại, ông muốn nói cái gì đó, nhưng lại nhịn xuống. Cuối cùng, gật mạnh đầu một cái: “Tiểu Vi đã trưởng thành rồi, làm những gì con muốn đi, chú già rồi, vô đức vô năng, không giúp con được cái gì.”
Lăng Vi nắm chặt tay ông: “Chú, chú là hậu thuẫn kiên cường nhất của con! Chỉ cần có chú đứng phía sau, thì con sẽ có tất cả lực lượng.”
Lăng Trí xúc động, môi mấp máy, nhưng không nói ra nửa chữ.
Thật lâu sau, Lăng Vi mới hạ thấp giọng nói: “Nếu như chú đồng ý, con có thể giúp chú hẹn gặp anh họ Lăng Tiêu…”
“Con nói…. Cái gì?” Lăng Trí khiếp sợ há to miệng: “Con nói, tiểu Tiêu… tiểu Tiêu nó… còn sống?”
Lăng Vi gật đầu, lôi ví ra, lấy ra một bức ảnh: “Con đã gặp anh tiểu Tiêu ở quần đảo Aili.”
Lăng Vi run rẩy nhận lấy bức ảnh, nhìn người trong bức ảnh đó, trong nháy mắt lệ đã rơi đầy mặt.
Ông rất hối hận! Ông hận bản thân mình! Ông còn mặt mũi nào mà đi gặp người vợ thuở ban đầu của mình?! Ông còn mặt mũi nào mà đi gặp đứa con trai đã bị ông vứt bỏ?!