Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bàn tay nhỏ bé của Lăng Vi chống cằm, nhìn về phía Diệp Đình: “Anh muốn đứa nhỏ không?”
Diệp Đình từ tốn ngước mắt lên nhìn cô: “Thế giới hai người còn chơi chưa đủ, muốn đứa nhỏ làm gì?”
Đúng lúc này, liền nghe thấy trong loa phát thanh của máy bay phát một ca khúc: “Cục cưng nhỏ bé, mau mau ra đời nhé, mong đợi đến ngày con gọi ba một tiếng papa. Giống như ba? Hay là giống mẹ con? Ba muốn thơm con một cái…”
Chỉ chốc lát sau, lại phát tiếp một đoạn: “Thơm thởm cục cưng nhỏ bé của ba, ba muốn vượt qua đại dương rộng lớn, hái sao làm đồ chơi cho con, ba muốn đích thân chạm đến vầng trăng kia, viết tên con lên đó…”
Lăng Vi: “…”
Diệp Đình: “…”
Thật đúng là Hoàng Thượng còn chưa gấp, mà Thái Giám đã loạn hết cả lên!
Suốt cả đoạn đường, đủ loại nhạc thiếu nhi được lên sóng!
Cái gì mà “Thỏ con ngoan ngoãn”: “Hai con thằn lằn con”, rồi thì “Ba con gấu”… “Vịt con nhỏ”: “Ga trống lớn” cơ chứ!
Bài khiến cho Lăng Vi cảm thấy buồn cười nhất vẫn là: “Con chuột nhỏ ở nông thôn”… Đặc biệt là đoạn con chuột nói: Lối mòn trong thành quá sâu, ta phải trở về nông thôn thôi…
Lăng Vi chụm hai tay trong ngực Diệp Đình, Diệp Đình cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. Hai ngày nay được ‘tưới bón’ đầy đủ khiến giữa đôi mày cô mang một vẻ đẹp vũ mị đầy ý xuân của phụ nữ, còn phấn nộn say lòng người hơn cả trước kia.
Cô ngẩng dầu, khẽ cắn bên tai anh: “Anh thật sự không muốn đứa nhỏ sao? Chúng mình không hề dùng biện pháp tránh thai nào.”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm một lúc, đột nhiên cong môi cười: “Em đang ám chỉ anh cái gì?” Vừa nói, liền cầm bàn tay nhỏ của Lăng Vi đặt lên trên khóa đai lưng. Lăng Vi vừa khẽ kéo khóa của anh xuống, vừa sợ hãi nói: “Không phải đã nói là cho nghỉ nửa ngày rồi sao?”
Diệp Đình nghiêm túc gật đầu: “Nửa ngày đã hết.”
Lăng Vi nhìn đồng hồ đeo tay: 12 giờ 01 phút…
“Anh không mệt mỏi sao?” Lăng Vi cũng không phải không muốn làm, nhưng đàn ông dù có mạnh hơn nữa, cũng không thể gieo họa như vậy mà! Cô run run nói: “Có phải anh bứt rứt quá lâu rồi, lâu chưa được lái xe, nên vừa lái một cái đã không phanh lại được?”
Diệp Đình kéo cô ngồi lên đùi mình, vén váy cô lên. Anh vươn tay nhấn chiếc điều khiển từ xa để đóng cửa khoang lai: “Em nhìn ra cửa sổ đi.” Bên ngoài có rất nhiều mây trắng, thật xinh đẹp! Đang xúc động, đột nhiên —— “Á…” một tiếng. Cái anh chàng bại hoại này! Đôi tay nhỏ của Lăng Vi chống lên khung cửa sổ, chập chùng lên xuống giống như máy bay xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây. Chỉ chốc lát sau trên cửa sổ đã có thêm một lớp hơi thở mờ mờ… Diệp Đình nắm lấy đôi tay nhỏ của cô, đè trên cửa sổ, in lên đó một cái dấu hình bàn tay.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ… ngày nào cũng bá như vậy, muốn không nghi ngờ thì cũng không đúng với số khí lực mà Diệp Đình bỏ ra…
Vẫn may, trong khoang máy bay này có phòng tắm, Lăng Vi đột nhiên nghĩ đến: Vốn dĩ không phải là chiếc máy bay này, nhưng Diệp Đình lại đột nhiên đổi chủ ý… chẳng lẽ là? Anh chàng này… đã sớm có chủ ý đánh dã chiến?
Lăng Vi đến quỳ lạy với sức chiến đấu của ông xã Diệp luôn rồi. Chiếc máy bay từ từ hạ xuống đất, kết quả bị một màn trước mắt này gây kinh hãi!
Ngoài dự liệu của Lăng Vi… con gái Chu Vân của Vương Hân Bình, lại trở nên nổi tiếng rồi!
Trong nước, liên tục đều là quảng cáo của Chu Vân, nước gội đầu, kem đánh răng, rồi đồ trang điểm, quần áo… khắp nơi đều có thể nhìn thấy phim điện ảnh của cô ta, còn có cả tin tức phỏng vấn, rồi trên các tấm bảng quảng cáo đều có dán áp phích hình cô ta.
Nghệ danh của Chu Vân, cũng đổi luôn thành Chu Chỉ Vân.
Lăng Vi thật sự không nghĩ đến… cô em họ này của cô đúng là hot thật! Hot đến nửa bầu trời luôn rồi!!!
Đương nhiên, muốn trở nên nổi tiếng trong cái vòng luẩn quẩn vày cũng không phải dễ dàng như vậy, phải có người nâng đỡ mới được. Chu Vân không biets diễn xuất, lại không biết ca hát, làm sao cô ta nổi tiếng được?
Không biết Chu Vân dựa dẫm vào ai? Ai lại nâng đỡ cô ta vậy nhỉ?
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào Chu Vân trong màn ảnh…
Chỉ cảm thấy… gương mặt này có chút xa lạ, có thể thấy được Chu Vân đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi.
Trước kia Chu Vân cũng không được coi là xinh đẹp, thế nhưng sau khi nâng mũi, cắt khóe mắt, gọt cằm, gọt mỏng môi, quả thật giống như biến thành một người khác hẳn, mị lực cá nhân bắn tung bốn phía, diễm quang ngời ngời.
Dường như Lăng Vi cũng không nhớ nổi dáng vẻ ban đầu của cô ta…
Trở về biệt thự, Lăng Vi đi gặp Lăng Trí. Cô muốn tìm ông ta để xác nhận một chuyện.