Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi chăm chú nhìn ánh mắt thâm thúy mê người của anh, cô liếm liếm môi, hình như có một vài ý định không tốt nào đó, bởi vì, cô ăn rất nhiều đồ. Diệp Đình lại nói: “Em đút cho anh chút bánh ngọt.”
Vừa nói, vừa xiên một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng cô, cô vừa cắn, tay anh cũng đỡ láy gáy cô kéo sát về phía mình. Đôi môi đang ngậm bánh ngọt của Lăng Vi sát gần anh, anh há miệng mút miếng bánh ngọt đó vào trong miệng mình.
“Nào, thêm một miếng đào nữa.” Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm môi cô, Lăng Vi chỉ ngây ngốc nhìn anh, anh lại xiên một miesng mật đào bỏ vào miệng cô, lần này anh không động nữa, chờ đợi cô chủ động. Lăng Vi cắn lấy miếng đào, tiến sát gần môi anh, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, điều chỉnh tư thế ngồi quỳ ở hai bên chân anh, cả người cô mặt đối mặt với anh. Lông mi cô hơi run run, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đút miếng đào kia tới trong miệng anh.
Anh ăn xong miếng đào liền khẽ chạm một cái vào môi cô, nói: “Được rồi, bây giờ thì có thể hôn anh rồi.”
Lăng Vi: “…”
Mơ mơ màng màng, không thể hiểu nổi rốt cuộc đây là cái sáo lộ* nào nữa…
*sáo lộ: lối mòn
Anh giơ tay lên khẽ chạm vào môi cô, sau đó lại chạm một cái vào môi mình.
Cô tiến đến gần anh. Hô hấp dây dưa lượn quanh, ôn nhu hôn anh, hoàn toàn chủ động, Diệp Đình cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi đang khẽ vuốt ve môi mình, vị đào và hương vị đôi môi hòa quyện chung một chỗ.
Bàn tay anh giữu chặt sau gáy cô, dùng sức kéo về phía mình: “Thêm chút lực nữa, quá ít.” Lăng Vi nghe lời, dùng sức hôn anh.
Hơi thở nóng bỏng của anh dán sát bên tai cô: “Vi Vi, anh muốn em hát cho anh nghe.”
Lăng Vi ủy khuất trề môi: “Em không biết hát… Vậy em sẽ hát một bài hoàn chỉnh… bảng chữ cái tiếng anh, được hay không?”
Diệp Đình bật cười: “Đổi bài khác đi, bài Happy birthday cũng được.”
Lăng Vi nghiêng đầu tựa vào bả vai anh, híp mắt nhẹ nhàng hát bên tai anh: “Happy birthday to you, happy birthday to you…”
Cô vốn hát sai hết vần điệu, sau khi uống rượu xong, đầu lưỡi lại càng không thẳng ra được, bài hát đơn giản như mà cô cũng hát lệch điệu như James Shoal đi tìm Nam Hải… một trăm con trâu cũng không thể kéo về nổi. Diệp Đình cũng đành nghe vậy thôi.
“Hát thêm lần nữa…”
Cô mơ mơ màng màng hát thêm một lần, đột nhiên cảm nhận được cơ thể nóng bừng của anh, anh đang cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô xoa xoa ngực mình.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy đồng tử anh càng ngày càng sâu hơn, cô chớp mắt một cái, nói: “Nếu không, em đổi bài khác nhé?”
Anh lắc đầu: “Anh chỉ thích nghe bài này…”
“Oh…” Lăng Vi lại ghé đầu vào bả vai anh hát tiếp, bàn tay nhỏ bé dùng sức vươn ra, cởi nút chiếc áo ngủ của anh, đầu óc gian nan suy nghĩ rồi nói: “Ông xã… hôm nay không phải là sinh nhật anh đó chứ? Trên chứng minh thư của anh viết là tháng 11….”
Diệp Đình hơi cười, đôi mắt phượng mị mị nhìn cô. Bộ não ngái ngủ của cô cũng không muốn lằng nhằng thêm nữa, bàn tay nhỏ khẽ đưa xuống chỗ quần anh: “Hoàng thượng… nếu không chúng ta đi nghỉ sớm một chút đi, thiếp sắp không kìm được nữa rồi.”
Diệp Đình cười: “Chỗ nào không nhịn được?”
Lăng Vi cắn răng: “Không nhịn được, muốn ngủ rồi!” Lăng Vi không muốn tiếp tục nói nhảm thêm với anh, đột nhiên hôn anh, vừa hôn, bàn tay nhỏ bé cũng động thật nhanh.
Nhưng anh lại bấm lên bàn tay nhỏ ấy: “Biết vì sao em hát lại lệch nhạc đến thế không?”
“Ả..?” Lăng Vi mơ màng nhìn anh, anh nắm lấy đôi tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng nói: “Em không biết những yếu tố cơ bản của ca hát sao?”
Lăng Vi càng mông lung, chỉ thấy anh bế cô lên, đi đến chỗ cầu thang rồi lên lầu. Bước chân vững vàng, anh ôm cô đi lên từng bậc thang một, thấy cô vẫn mơ mơ mồ hồ nhìn chằm chằm mình, anh khẽ cong môi cười, nói bên tai cô: “Ca hát là phải để ý đến âm luật và tiết tấu, cũng giống như đôi tay em vậy.”
“Há——”