Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh thả cô lên trên ghế, xoay người đi cầm mấy miếng bánh ngọt dâu tây đặt xuống bên cạnh cô… Sau đó, lại xoay người bước vào phòng bếp, ‘đinh đinh đang đang’ bổ một đĩa trái cây mang ra.
Trong tay anh là một con thuyền chuối tiêu rất lớn, bên trong có rất nhiều loại trái cây tươi ngon, có dưa hấu, có dưa Hami, có đào, có nho, có xoài, có cả chuối tiêu…
Cô chớp mắt một cái, khẽ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh. Anh cầm nĩa, xiên một miếng dưa hấu đặt đến bên miệng cô: “Uống nhiều rượu như vậy, dạ dày không đau sao? Mau ăn chút bánh ngọt, trái cây, để lấp đây dạ dày nào.”
“Yo… Anh tốt vậy sao?” Lăng Vi cười, ngậm lấy miếng dưa hấu.
Diệp Đình lại xiên một miếng dưa hami, uy hiếp cô: “Mau ăn, không đút em no, thì sao e có khí lực thân mật ‘ ăn thịt’ với anh? Hử?”
“Ha…” Thân mật ăn thịt! Lăng Vi hung hăng cắn chiếc nĩa, đẩy tay anh ra, tự mình xiên một miếng dưa hấu, hừ hừ: “Hôm nay chị đây phải giáo huấn người đàn ông không có mắt như anh! Kiểu gì chị đây cũng sẽ khiến anh biết được thế nào gọi là sức chiến đấu cường hãn!”
“À, khẩu khí không nhỏ nhỉ…” Diệp Đình nói một câu, ánh mắt trào phúng đảo qua đảo lại trên người cô: “Nhìn tay nhỏ chân nhỏ của em mà xem, dày vò hai cái là tèo luôn rồi.” anh cầm một chiếc nĩa khác lên, xiên một miếng bánh ngọt đút cho cô. Lăng Vi ăn như hổ đói, hiện giờ cô thật sự đói lắm, uống nhiều rượu như vậy… ói đến mức dạ dày cũng trống không rồi… Tắm xong cô liền chỉ muốn đi tìm đồ ăn, nhưng cả người lại không có chút khí lực nào, cũng lười động đậy, cứ như vậy cố gắng chịu đựng cho qua cơn đói.
Lăng Vi mở miệng nhỏ ra, ăn ngoàm ngoàm, có vẻ như rất vui sướng.
“Ăn từ từ thôi, y hệt heo con ấy…” Anh lại rót cho cô một ly nước chanh.
“Cám ơn…” đúng lúc Lăng Vi đang nghẹn, anh đưa ly nước trong tay đến, Lăng Vi nghẹn đến mức chảy cả nước mắt, đúng là nhà có ông chồng hiền… như nhặt được bảo vật vô giá…
Cô nâng ly nước chanh, uống ừng ực, Diệp Đình xoa xoa tóc cô: “Dáng ăn giống như… đã bị bỏ đói tám năm năm vậy.”
Lăng Vi toét miệng cười: “Đói tám trăm năm trời… đó là Tôn Ngộ Không…”
Diệp Đình bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô, bật cười: “Đúng rồi… hôm nay anh nhận được một bức thư tình…”
“Thư tình? Ai viết?” chân mày Lăng Vi dựng lên, thiếu chút nữa cắm phập chiếc nĩa vào đĩa dưa hấu.
Diệp Đình hạ mi xuống, một tay chống cằm, nói: “Dì Lưu phụ trách giúp việc gửi cho anh…”
“Ha... Diệp Đình! Anh đói khát đến mức đấy cơ à? Dì Lưu giúp việc cũng đã hơn 50 tuổi rồi! Vậy mà anh cũng không tha?!”
Lăng Vi nắm lấy hai vai Diệp Đình, cắn răng nghiến lợi! Đau lòng nhức óc! “Cầu anh bỏ qua cho bác gái —— để em đến!”
Diệp Đình buồn cười nhìn chằm chằm cô, nói: “Anh nói là thư tình của bác gái đó gửi cho anh, nhưng anh đâu có nói là bác ấy viết…”
Lăng Vi cắn răng, híp mắt đầy hung ác: “Con hồ ly nào viết cho anh? Thế mà anh cũng dám nhận! Bà đây chặt tay giờ!” chỗ men rượu mới vừa được Lăng Vi áp xuống đột nhiên ‘phừng phừng’ chạy thẳng lên đến đỉnh đầu!
Diệp Đình thấy mặt cô đỏ bừng, mắt thấy lửa giận sắp sửa ‘đốt cháy’ cả tóc, vội vàng ấn chặt cô, nén cười, rồi nói: “Tự em nhìn một chút chẳng phải sẽ biết hay sao…”
Nói xong, Diệp Đình lôi một tờ giấy từ trong túi … ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng mở tờ giấy, giơ đến trước mặt cô: “Em nhìn xem đây là cái gì?”
Ngón trỏ bên phải của anh mở tờ giấy trắng ra… Lăng Vi rũ mắt, thấy chính giữa tờ giấy viết một chữ ‘yêu’, ở giữa chữ ‘yêu này là một hình trái tim, còn hai bên chữ ‘yêu’, bên trái là Lăng Vi, bên phải là Diệp Đình, đọc ra chính là: “Lăng Vi… yêu… Diệp Đình…”
Trái tim Lăng Vi đột nhiên căng thẳng! Đôi mắt đào hoa mở to ngây dại… Cô ngước mắt lên nhìn anh chăm chăm. “Ưm… mất thể diện chết, cái đó… Ai da, em uống say, trên này viết cái gì zợ? Em không thấy gì hết…”