Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Jayson nén cười nhặt bóng lên đặt lên mặt bàn, đến lượt lão Hà đánh bóng.
“Haiz… nhìn tôi này…” lão Hà cười haha, thầm nghĩ… kĩ thuật này của cô ấy… làm sao mới để cô ấy thắng được đây?
Ông ấy nhìn Diệp Đình một cái, bốp… đánh trúng quả bóng trắng, quả màu trắng đụng vào quả màu vàng.
Quả cầu… lăn… lăn đến trước miệng lỗ thì dừng lại.
Bóng trắng không vào.
Không tệ. Diệp Đình vui vẻ gật đầu. Kĩ thuật của lão Hà khá cao, vị trí này đánh rất tốt, Lăng Vi chỉ cần đụng một cái là bóng có thể vào.
Bóng này, đánh hay lắm.
Lão Hà thấy Diệp Đình vừa lòng gật đầu, tảng đá trong lòng rơi xuống.
Thầm nói: “Cậu muốn truyện tranh của bà xã nhà cậu làm thành trò chơi, cần lao lực đến vậy sao? Trực tiếp làm luôn không được sao? Chơi trò này làm cái gì chứ? Haiz, hiện tại người trẻ tuôi ấy.. thật làm cho người ta không hiểu mà…”
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ông tuyệt đối không nói ra đâu.
Diệp Đình là cha mẹ cơm áo của ông đấy, cậu ta bỏ ra 2 triệu để chuyển thể truyện tranh của Lăng Vi, đó chính là đại thần tài của ông, cho nên… thắp hương mà cúng thôi.
Lúc này đến lượt Lăng Vi đánh bóng.
Đám người đều nhìn cô, lão Hà đánh quả bóng vàng đến gần miệng lỗ rồi, cô chỉ cần đụng nhẹ là vào.
Quả dễ dàng.
Nhưng mà… Lăng Vi chưa bao giờ chơi trò này… hoàn toàn không. Nên đánh thế nào đây.
Cô nhìn một chút…
Càng cảm thấy quả bóng vàng quá xa, không làm sao mà đánh trúng. Đánh quả màu xanh cạnh màu trắng đi.
Ba người bên cạnh quẫn bách.
Thậm chí quy tắc chơi cô cũng không biết.
Quả thật Jayson hỗn độn rồi nhưng mà tổng giám đốc đang ở đây, anh ta không dám cười mà chỉ có thể kìm nén..
9 quả bóng, bắt đầu đánh từ số ít nhất, cũng là đánh từ số 1 đến số 9…
Cô ấy thì hay rồi, chơi một phát luôn quả số 6… kết quả đánh quả số 6 bay mất, quả bóng số 6 rơi xuống đất, đụng nền đá cẩm thạch kêu coong coong…
Quả thật Jayson nén cười sắp không nhịn được rồi.
Vốn lão Hà cũng chuẩn bị một bụng lời khen Lăng Vi.
Nhưng mà… hiện tại…
Jayson cùng lão Hà quả thực muốn khen ngợi cũng không biết nên khen ngợi như thế nào rồi...
Diệp Đình bình tĩnh vỗ tay: “Không tệ, đi tốt lắm, rất có tiềm chết chơi bóng. Nếu mạnh một tí nữa thì có thể vào rồi.”
Jayson thật bội phục ông chủ nhà mình.
Quả nhiên người ta có thể làm ông chủ còn anh ta chỉ có thể là trợ lý. Công lực trợn mắt nói dối căn bản không thắng nổi người ta.
Jayson nhặt quả bóng số 6 lên, đến lượt lão Hà.
Lão Hà đánh cộp trúng quả bóng trắng, quả trắng đụng quả số 2 đi tới lỗ nhưng vẫn chưa vào, còn để quả trắng dừng cạnh quả số 2.
Bởi vì ông đã thăm dò được chiêu của Diệp phu nhân… cô sẽ đánh quả nào gần nhất.
Quả nhiên, Lăng Vi vui vẻ vội vàng cầm gậy, bốp… đánh quả số 2 vào lỗ.
Jayson mừng như điên: “Phu nhân uy vũ, phu nhân tuyệt quá, Phu nhân thật giỏi.”
Lão Hà ở bên cạnh lau mồ hôi, ông đã quên… quả số 1 còn chưa vào thì vào số 2 cũng vô dụng. Nhưng nhìn hai người bên cạnh mở mắt to trừng mắt nhỏ làm như không phát hiện, ông cũng chỉ có thể ngậm miệng làm bộ như không biết.
Chờ Lăng Vi đánh quả màu lam rơi xuống đất, lão Hà mới bắt đầu như bóng cho cô.
Đánh tới đánh lui 30ph, lão Hà run chân, Lăng Vi tốn chín sức trâu hai sức hổ đánh loạn xì ngầu vào lỗ.
Lão Hà nhanh chóng ném cây gậy: “Lão già tôi thua.”
Rõ ràng là thua, nhưng mà tại sao Lăng Vi lại cảm thấy ông ấy vui vẻ như vậy?
Không chỉ vui vẻ… còn có chút cảm giác như tôn Ngộ Không bị áp bách năm trăm năm... Đột nhiên giải thoát vậy?
“Phu nhân! Cô thật sự là quá lợi hại rồi! Lão Hà tôi đúng là vô địch thiên hạ không nghĩ tới hôm nay thua trong tay phu nhân… hổ thẹn, hổ thẹn…”
Trong lòng lão Hà vô cùng hối hận, ai bảo ông cứ đề nghị chơi bi-a làm gì, ông nên nói thẳng chơi đoán số, chơi đá,kéo cho xong việc…