Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
1 phút sau Tạp Nhã gửi tới một câu thâm ý, chỉ ngắn ngủi mấy chữ “Thích là sao cũng được mà yêu là ẩn nhẫn…”
Lăng Vi nhìn chằm chằm mấy dòng chữ, đột nhiên đầu óc không nghĩ được. Thích một người, lúc nào cũng đoán được, muốn giữ lấy, muốn tùy ý, tận tình. Mà yêu… là có nặng nhẹ, như khắc ghi trong lòng.
Yêu sâu sắc làm cho người ta hiểu được tôn trọng, hiểu được thưởng thức, hiểu được quý trọng, hiểu được nhẫn nại.
Anh yêu cô, cho nên không đành lòng nhìn cô chịu khổ, liền để mình chịu ủy khuất…
“Ừ, tôi biết, cảm ơn…”Lăng Vi tắt điện thoại, lúc này mới phát hiện cô đang cầm bút viết một chữ ‘yêu’ ở trên giấy.
“Cạch…” Diệp Đình mở cửa phòng ra, có người từ trong phòng làm việc đi tới.
Lăng Vi nhanh chóng lật tờ giấy, xếp lại, cho vào trong túi xách.
Có người đi vào.
Lăng Vi ngẩng đầu chỉ thấy Diệp Đình thoải mái đi tới, thấy anh vui vẻ như vậy nhất định chuyện công việc rất tốt.
Ánh mắt Diệp Đình long lanh nhìn cô chằm chằm, anh cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới cô sẽ ở đây.
Lăng Vi đẩy máy tính ra đứng lên.
Trong mắt Diệp Đình đầy ý cười, nhanh chóng đi về phía cô.
Người đàn ông trung niên đi cùng Diệp Đình như phát giác gì đó vội vàng đánh giá Lăng Vi: “Vị này là… chẳng lẽ là phu nhân vừa rồi cậu nhắc tới?”
Đôi mắt Diệp Đình đầy ý cười nhìn chằm chằm Lăng Vi, ngay cả người nọ nói gì cũng không nghe thấy.
Anh đi tới nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng cúi đầu nhìn cô: “Em đến tìm anh chẳng thèm báo trước cho anh, là muốn cho anh kinh hỉ sao?”
Lăng Vi ngẩng đầu, mặt mày đầy ý cười nhìn anh: “Đúng nha, cho anh kinh hỉ đó.” Hô hấp của anh nóng hổi phả xuống mặt cô.
“Em ngoan ngoãn như vậy anh phải khen thưởng cho em.” Đột nhiên anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn cô đến khi cô mềm nhũn trong lòng anh mới thôi.
Lăng Vi đỏ mặt, dùng cánh tay huých anh “Anh còn có khách đấy…” cô nháy mắt ra hiệu về phía người đàn ông kia, lúc này Diệp Đình mới phản ứng lại, còn chưa giới thiệu hai người.
Jayson đứng phía sau Diệp Đình muốn trừng lồi cả mắt, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Boss nhà anh ta mất đúng mực.
“Haha… Diệp tiên sinh và phu nhân đúng là vợ chồng tình thâm nha.” Người đàn ông trung niên không ngại, đi tới vươn tay tự giới thiệu: “Kẻ hèn này họ Hà, là người sáng lập công ty trò chơi Hoa Nhã, haha… Diệp phu nhân nội ngoại kiêm tu, tài hoa hơn người, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
***Nội ngoại kiêm tu: “Bên ngoài có tài hoa, bên trong có nội hàm
“Hoa Nhã sao?”
Lăng Vi có chút kinh ngạc, Hoa Nhã là công ty trò chơi vô cùng nổi tiếng. Ở trong nước tuyệt đối là lão đại trong ngành.
Nghe nói hiện tại đang tiến quân ra thị trường quốc tế.
Hoa Nhã vừa mới cho ra trò chơi ‘ thần điện’, cô là fan trung thành của trò chơi này.
Lăng Vi cực kì yêu thích, lễ phép bắt tay: “Hà tổng, xin chào ngài, tôi và bạn mình đều thích trò chơi của Hoa Nhã, ‘ thần điện’ có giao diện cực kì xinh đẹp, quen biết ngài đúng là cực kì vinh hạnh.”
Cô nói những lời này thật sự không sai, cô, tiểu Hi và Thiên Mặc đều chơi, đây là game siêu cấp hot, hơn nữa chơi còn có thể kiếm ra nhân dân tệ.
Chỉ là cho tới bây giờ cô vẫn không nghĩ tới Diệp Đình còn đầu tư chế tác trò chơi?
Lúc này lão tổng Hoa Nhã Hà tiên sinh vỗ cái bụng phình to của mình, vô tình quét mắt máy tính, nhìn thấy Lăng Vi đang sáng tác truyện tranh.
“Oà, đây là tác phẩm của Diệp phu nhân sao?” ông chủ Hà nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đây là bộ truyện tranh Diệp tiên sinh muốn bỏ 2 triệu tiền vốn xuất bản sao?