Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hai người xuống xe, Lăng Vi vào nhà hàng tây trang hoàng, Diệp Đình đi qua tiệm đối diện.
Lăng Vi vừa tới cửa nhà hàng lập tức có nhân viên mở cửa cho cô.
“Hoan nghênh đến chơi, Lăng tiểu thư…”
Trong nhà hàng đèn đuốc rực rỡ truyền tới khúc violon du dương, Lăng Vi đi vào, liền thấy trong phòng không có khách khác, chỉ có một mình Lục Y Phàm ngồi ở giữa… trên bàn còn có cây nến, cực kỳ lãng mạn.
Lăng Vi nhìn lướt qua chung quanh, phát hiện… nhà hàng này… hoa hồng đỏ kiều diễm khắp nơi. Trong không khí còn tản ra nhàn nhạt mùi thơm hoa hồng.
“Vi Vi, cô tới rồi… Tôi chờ cô rất lâu.” Lục Y Phàm thấy cô tới, đứng lên, thân sĩ đi tới trước mặt cô đỡ cô.
Lăng Vi nghe anh ta kêu “Vi Vi”, dựng cả tóc gáy.
Cô nhíu mày, bọn họ còn chưa thân quen đến mức kêu tên tắt đúng không? Hơn nữa ánh mắt và giọng điệu người này vô cùng mờ ám.
“Giám đốc Lục, anh có ý gì?” Cô cau mày, chỉ những đóa hoa hồng kia…
Sao giống như muốn cầu hôn?
Lục Y Phàm đứng cạnh cô, gương mặt tuấn tú kề sát cô, tà mị nhếch môi. Trong lòng Lăng Vi thầm mắng “Con bà nó”! Lập tức ngửa ra sau. Người này trúng gió? Hay là mắc bệnh?
Động tác tránh né của cô không chỉ không chọc giận Lục Y Phàm, mà anh ta lại ung dung cong môi.
Anh ta làm động tác tay mời: “Mời ngay… Chúng ta từ từ trò chuyện…” Anh ta kéo ghế ra cho cô: “Vi Vi, hôm nay tôi bao cả nhà hàng, cố ý mời cô tới, cảm ơn cô giải quyết vụ án khó khăn này cho công ty chúng tôi.”
Lục Y Phàm câu hồn cười một tiếng, tha thiết nhìn chăm chú vào cô, không ngừng phóng điện.
Lăng Vi không phải người ngu, cũng không phải cô bé mới ra đời không lâu, thế này cô làm sao không hiểu?
Tay cô vịn lưng ghế, sắc mặt lạnh băng quét một vòng chung quanh.
Cô không ngồi xuống, tầm mắt rơi vào trên mặt Lục Y Phàm.
Cô nhìn anh ta, giọng lạnh lùng nói: “Không nghĩ tới phương thức cảm ơn của giám đốc Lục lại kỳ lạ như vậy. Laroe chúng tôi giúp đỡ được nhận thù lao… Anh phải cảm ơn là Bộ thiết kế chúng tôi, không phải mời một mình tôi ăn cơm. Bữa cơm hôm nay tôi sẽ không ăn, tôi để bản thiết kế ở đây.”
Lăng Vi lãnh đạm để tài liệu lên bàn, chống gậy đi ra ngoài.
“Lăng Vi…” Lục Y Phàm đuổi theo cô, đưa tay nắm cổ tay cô, mặt đầy áy náy nói: “Xin lỗi, là tôi đường đột. Tôi thật sự chỉ muốn cảm ơn cô, cô đừng nghi ngờ. Tôi cho người đem hoa hồng đi!”
Lăng Vi hất tay anh ta ra, không kiên nhẫn nói: “Không cần phiền toái như vậy, tôi có hẹn, xin lỗi không thể dùng cơm cùng anh.”
Lăng Vi nhìn ra ngoài, thú vị nghĩ, thật muốn thấy biểu tình của Diệp Đình khi nhìn thấy cảnh tượng này…
Vại giấm của Diệp đại boss không chừng có thể phát ra mùi chua gì…
Lục Y Phàm cho rằng cô tìm cớ.
Lập tức vẫy tay, cố ra vẻ tự nhiên hô: “Người đâu ——”
Thuộc hạ anh ta nghe gọi, liền xếp hàng đi tới bên cạnh bọn họ.
Lục Y Phàm chỉ chỉ hoa hồng chung quanh: “Đem hoa hồng ra ngoài, khách tôi không thích.”
Một đám ngườ mặc âu phụcđen, mang kính râm, vóc người rắn chắc dũng mãnh lập tức vây quanh Lăng Vi!
Ai u… Bộ dạng này là muốn ép cô ở lại?