Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấy người khác đều cười theo, không khí không còn khẩn trương như vừa rồi nữa.
Lăng Vi nâng tay xoa xoa mặt Diệp Đình mặt, lo lắng nói: “Về sau làm sao bây giờ? Những người này cùng hung cực ác, nói không chừng ngày nào đó lại tới đánh lén anh!”
Còn chưa đợi Diệp Đình nói gì, Lôi Tuấn đã giành nói trước: “Chị dâu, chị cứ yên tâm đi, tính cảnh giác của anh em rất cao! Chỉ có vài người như vậy căn bản không thể tiếp cận được anh ấy. Thuật bắn súng và tính cảnh giác của anh em toàn bộ thế giới cũng không có mấy người có thể so sánh, đừng nói là hơn ba mươi người, dù có nhiều gấp mấy lần cũng tuyệt đối không có vấn đề. Vừa rồi nếu không phải anh ấy sốt ruột lại đây bảo vệ chị, anh ấy cũng sẽ không...”
Lôi Tuấn còn chưa nói xong đã nhận được “lưỡi đao mắt” Diệp Đình phóng tới!
Cậu lập tức ngậm miệng.
Lôi Đình ở bên cạnh nở nụ cười, nói: “Chị dâu, chị không cần lo lắng thay anh Đình, chỉ cần chị an toàn, anh Đình có thể an toàn.”
Lăng Vi có chút đăm chiêu gật đầu, vừa rồi anh quả nhiên là sốt ruột chạy tới bảo vệ cô... Lúc này mới bại lộ vị trí của mình.
Lăng Vi đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, kỳ quái nói: “Mấy người không phải đều đi rồi sao? Sao tự nhiên đã quay lại rồi?”
Lôi Đình vừa muốn nói là lão đại Đình của bọn họ đột nhiên cảm thấy không khí có chút không đúng mới đột nhiên quay về phòng bệnh, nhưng Diệp Đình đã giành trước nói: “Bà bói Kaya này nói, hôm nay em có huyết quang tai ương... Nói cái gì cũng không chịu đi.”
Lôi Tuấn cười hắc hắc, hùa theo Diệp Đình, tiếp tục nói: “Thật đúng là để Kaya bói đúng rồi!”
Lúc này, Lăng Vi nhìn qua phía Kaya, Kaya châm một điếu thuốc, nhìn cô cười quỷ dị, ánh mắt khẽ liếc nhìn Diệp Đình. Lăng Vi lập tức hiểu ra, nhất định là Diệp Đình lo lắng để một mình cô lại phòng bệnh không thể hoàn toàn yên tâm...
Lăng Vi cầm tay Diệp Đình, Diệp Đình xoa xoa mặt cô.
Lăng Vi đột nhiên phát hiện, Quân Dương và Chính Hiền không ở đây.
Diệp Đình thấp giọng nói: “Quân Dương bị thương, Chính Hiền dẫn anh ta đi băng bó.”
Lăng Vi gật đầu. Trái tim treo trên cổ họng cuối cùng trở về lồng ngực.
Đúng lúc này, Lôi Tuấn nói: “Anh, có người tỉnh.”
Diệp Đình quay đầu, chỉ thấy Lôi Tuấn đạp vào ngực một người, chất vấn: “*** nó, nói thật cho ông, là ai phái mấy người tới?”
Người nọ cũng rất kiên cường, bụng trúng đạn cũng không khai ra người đứng sau mình. Anh ta quay mặt qua chỗ khác, cái gì cũng không nói.
Diệp Đình ôm Lăng Vi đứng lên, đặt cô lên bàn. Anh đi đến bên cạnh người nọ, dùng chân đá đá cánh tay anh ta, bình tĩnh nói: “Mafia bên Arya... Trên cánh tay thường xăm hình rắn.”
Lôi Tuấn cúi đầu xem xét, quả nhiên nhìn thấy hình xăm con rắn.
Arya?
“Công chúa Isa... Không phải là công chúa Arya sao?” Lôi Đình tàn nhẫn địa trừng người nọ, hôm nay những người này... vậy mà không phải Paul - Louis phái tới??
Người nọ nằm trên vũng máu, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: “Mày đánh chết tao cũng sẽ không nói!”
“Cho mày mạnh miệng! Có phải tiện nhân Isa kia phái chúng mày tới?” Lôi Đình nhấc chân dùng giày cao gót đạp vào tay người nọ, người nọ hét thảm một tiếng!
Lôi Đình ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Đình, hỏi: “Anh, là người của Isa à? Em còn tưởng người của lão quỷ Paul phái tới...”
Diệp Đình cười lắc đầu: “Isa? Cô ta không ngu như vậy. Cô ta muốn tới tập kích chúng ta sẽ có cách khác. Tuyệt đối sẽ không tìm bọn mafia này. Như vậy rõ ràng khiến chúng ta nghĩ tới cô ta? Đầu óc cô ta còn không ngu ngốc như vậy.”
“Vậy là hãm hại?”
Diệp Đình đạp cánh tay người nọ nói: “Hình xăm này rõ ràng mới xăm lên.”