Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chính Hiền hận không thể nhào vào trong lòng Lăng Vi khóc lớn một trận: “Chị dâu, chị quả đúng là chị dâu của em ——”
Quân Dương không cam lòng nói: “Tiểu Đình à… Cô không phải được huấn luyện chuyên nghiệp rồi sao… Khụ khụ —— chờ tiểu gia tôi luyện thêm hai năm nữa, lại đấu với cô!”
Lôi Đình vỗ ngực: “Tới luôn a! Đừng nói tôi xem thường cậu nhé, với vóc dáng nhỏ nhắn kia, dù là luyện mười năm, chị đây cũng có thể vật ngã được cậu.”
“Phụt —— ” Mấy người cùng cười đến rung trời.
Lăng Vi đỡ trán, tiểu Đình à… Nói nghe ủy mị ghê? Mà một cô gái chưa chồng, cũng không nên nói cái gì mà ‘vật vật vật’ cậu kia, đúng không?
Quân Dương cũng vỗ ngực: “Sao nào? Cô muốn thi đọ ngực đó hả? Tiểu gia cũng chơi tuốt!” Vừa nói, liền cố ưỡn ngực lên hết cỡ.
Lôi Đình lườm anh ta một cái, hai tay khoanh trước ngựa, trợn mắt nhìn Quân Dương, nói: “Tưởng tôi ngu chắc! Chị đây còn lâu mới đấu với cậu, sợ các cậu sẽ phun máu mũi mất!”
“Phụt —— ôi má ơi…” Lăng Vi thật sự không nghĩ tới, Lôi Đình sẽ nói chuyện mạnh bạo đến như vậy!
Lăng Vi che mặt, nhăn nhó, người ta vẫn còn là trẻ con mà, thật sự nghe không hiểu gì hết!
Người ta không quen những người này đâu! Thật sự không quen biết những người này…
Tê… những người này, nói chuyện giết thời gian… đúng là chẳng giữ tiết tháo gì cả…
Lăng Vi cười đến đau ngực … đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áo, cô biết những người anh em này của Diệp Đình, chính là cố ý tới đùa để giúp cô vui hơn.
Đoàn người hàn huyên đến tận 11 giờ đêm, Tần Sênh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói với Lăng Vi: “Thập nhất, mai hai người còn phải lên máy bay, tối nay cô và A Đình hãy ngủ sớm một chút đi. Giường bệnh này quá nhỏ, hai người nhớ nhẹ nhàng với nó một chút nhé.”
Phụt —— mấy lời này cô có thể coi như không nghe thấy được không?
“Bọn em đi đây…” Mấy người đều vẫy vẫy tay với cô.
Lăng Vi coi như chấp nhận cái danh hiệu ‘Thập nhất’ này, vẫy vẫy tay với bọn họ
Vừa ra đến trước cửa, Quân Dương lại bát quái nói với cô: “Đúng rồi! Chị dâu, anh quên mất một chuyện! Nói cho em biết, chuyện này vô cùng tức cười!”
Quân Dương còn chưa bắt đầu nói, mà trước tiên chính anh ta đã vỗ bắp đùi mình thật mạnh, cả đoàn người cũng đều vui vẻ.
Quân Dương nói: “Chị dâu, người đứng thứ tám kia, em thử đoán xem cậu ta họ gì?”
Lăng Vi mơ màng nhìn anh ta, Quân Dương lại vừa cười vừa nói: “Ha ha ha… Cậu ta họ Vương! Xếp thứ tám…”
Phụt ha ha —— Rùa đen!
Trời đất… đây không phải chính là truyện cười ngắn sao?
Lăng Vi che mặt, Quân Dương vẫn nói tiếp: “Nhất định anh chàng này rất vui khi em gia nhập, chờ ngày nào chúng ta tập trung lại, mười vị trí đầu tiên tùy chị chọn để khiêu chiến, cậu ta nhất định rất hoan nghênh em đấy, chắc chắn rất hi vọng em có thể tùy tiện chiếm luôn vị trí của người nào trước cậu ta, sau đó, cậu ta có thể xếp thứ chín rồi…”
Mấy người đều cười rộ lên: “Em mau nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi đây.”
Lăng Vi vẫy vẫy tay với bọn họ, tiễn bọn họ đi hết, phòng bệnh nháy mắt đã trở nên yên tĩnh.
Diệp Đình đi ra ngoài tiễn bọn họ, Lăng Vi từ từ nằm xuống ngủ. Cô thật sự quá mệt nhọc, mấy ngày hôm nay đúng là giày vò cô như rớt mất nửa cái mạng.
Đầu óc cô quay cuồng, vừa muốn ngủ một chút, liền nghe thấy tiếng mở cửa ‘ken két’…
Lăng Vi cho là Diệp Đình tiễn khách xong quay về, nên không để ý đến.
Đột nhiên, có mấy bóng người cao lớn vọt đến trước mặt cô, có kẻ kéo chiếc ga trải giường len, một bàn tay to bịt chặt lấy miệng cô, một tay khác thì giữ chặt hai cánh tay cô.
“Mang đi!”
“Ư Ư…” Lăng Vi hoảng sợ mở to hai mắt, hai tay hai chân liều mạng giãy dụa, đạp đá lung tung loạn xạ! Chân cô vẫn còn đang bó thạch cao, lúc bị lôi trên mặt đất, đau đến mức khiến cho thống khổ rên lên một tiếng, trên trán tất cả đều là mồ hôi hột.
“Đàng hoàng một chút! Còn giãy nữa là ông đây phế chết cô!” Một gã đàn ông cường tráng giữ chặt lấy cô.
Lăng Vi đau chân, đau đến mức cô cắn chặt răng run rẩy ——
Cô cứ run như thế, muốn cúi người xuống xoa chân.