Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình nhìn cô chăm chú, tròng mắt đen khẽ có chút ý cười, anh giơ tay ra xoa xoa tóc cô, đột nhiên đứng thẳng người dậy: “Ầm —— ” Anh đóng chặt cửa xe lại.
“Lái xe đi!” Từ Phi nhận được mệnh lệnh, không dám chống lại, lập tức khóa cửa xe, lái xe rời đi.
Lăng Vi quay đầy, chỉ thấy phía sau toàn những tiếng súng đoàng đoàng.
Cô ôm ngực, trái tim như sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực. Paul – Louis Tư muốn phản công!
Lão ta bị đoạt mất địa bàn, liệu có thể từ bỏ ý đồ?!
Thật không biết Diệp Đình sẽ gặp phải nguy hiểm như thế nào!
Lăng Vi che ngực, trái tim trong lồng ngực như sắp sửa nhảy ra ngoài đến nơi! Ngay cả hít thở cô cũng cảm thấy khó khăn, cô run run nói với người ngồi đằng trước: “Bác sĩ Từ, quay đầu! Diệp Đình cần giúp đỡ! Đừng để cho anh ấy đi một mình!”
Bác sĩ Từ lại nói: “Phu nhân, tình huống hiện tại của cô như thế này… Không khiến anh ấy loạn thêm chính là lựa chọn tốt nhất.”
Lăng Vi vừa nghĩ đến chân mình, ngay lập tức liền thấy ảo não.
Cô lo lắng muốn chết!
Cho dù từ trước đến nay trong quá khứ anh đều luôn trải qua cùng cô… thế nhưng... những khó khăn và nguy hiểm mà anh gặp phải, thật sự không hề nằm trong phạm vi tưởng tượng của cô!
Lần đầu tiên cô gặp anh, cũng là trong tình trạng anh bị thương nên trốn đến nhà cô.
Cho nên, Diệp Đình … thời thời khắc khắc đều có những người đang uy hiếp đến mạng sống của anh!
Trái tim Lăng Vi hiện giờ cảm thấy đau lắm!
Đã nhiều năm như vậy, làm sao anh có thể trải qua được…
Lăng Vi nắm chặt tay.
Nếu như đã như vậy… vậy thì cô cũng càng phải trở nên mạnh mẽ hơn mới được!
Nếu thật sự muốn ở bên anh, cô nhất định phải rèn ra được một trái tim có thể chống lại được mọi áp lực!
Chỉ có mạnh mẽ hơn, cô mói có thể sóng vai cùng với anh!
“Bác sĩ Từ, mong anh hãy quay đầu xe lại… tôi muốn đi giúp anh ấy, tôi thật sự không muốn anh ấy bị thương…” Cho dù là đỡ đạn thay anh, cô cũng không hối hận.
Bác sĩ Từ coi như không nghe thấy gì, anh chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diệp Đình.
“Uỳnh —— ” Đúng lúc này, đột nhiên chiếc xe Land Rover mà bọn họ đang ngồi chấn động mạnh, ngay sau đó —— bên trái chiếc xe đột nhiên có mấy tiếng nổ ‘uỳnh uỳnh’ rất lớn!
Lăng Vi thấy một trận khói dày đặc đang nhào về phía chiếc xe.
“Uỳnh —— ” Bất ngờ, chiếc xe của bọn họ, bị lật nghiêng sang phía bên trái, trán bác sĩ Từ bị đập vào nóc xe, lại tiếp tục có thêm những tiếng vang lớn khác ——
Trán bác sĩ Từ cháy máu. Anh ta ôm lấy trán mình, khẽ nói một câu: “Kẻ địch đã chôn bom ở trên con đường này… chiếc xe không thể nào qua được, cô mau xuống xe trước, trốn đi…”
Chiếc xe ngừng gay giữa không trung nửa khắc, sau đó ‘Oành’ một tiếng rồi rơi xuống đất.
Lăng Vi bị một trận bom này khiến cho cả người nôn nao, đến mức cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng sắp phun ra ngoài, chân thì đau như sắp gãy!
Còn bác sĩ Từ đã hôn mê bất tỉnh…
Khói đen cuồn cuộn chung quanh, cũng may là chiếc xe của họ cách quả bom kia khá xa, nếu không, bọn họ đã phải để lại xác tại đây!
Cả người Lăng Vi phát run, nhưng cô ngay lập tức trấn định lại, cố nén nỗi đau trên chân, mở cửa, xuống xe.
Cô khó khăn mò đến ghế lái của tài xế trong làn khói mù mịt, sử dụng tất cả khí lực của mình, đẩy bác sĩ Từ sang bên ghế phụ.
“Xoạch Xoạch Xoạch Xoạch —— ” Một chiếc trực thăng bay đến phía cô, trên chiếc máy bay đó có tiếng loa vang lên: “Phu nhân, tiên sinh bảo tôi đến đón cô, mong cô hãy mau chóng lên phi cơ.”
Lăng Vi ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc máy bay kia, gió mạnh thổi phần phật xung quanh.
Từ trên chiếc máy bay thả xuống một chiếc thang dây.
Cô nhìn chằm chằm chiếc thang dây kia, quyết định ngồi im không nhúc nhích, có thể thấy được chiếc trực thăng này chính là trực thăng vũ trang, nó nhất định là dùng để yểm hộ cho Diệp Đình, mà bây giờ, nó lại được phái đến đón cô!
Vậy không phải Diệp Đình và Lôi Tuấn sẽ càng nguy hiểm hơn sao? Không có trực thăng yểm hộ, một khi phát sinh nguy hiểm nào đó, thì mấy người Diệp Đình muốn lui cũng sẽ không thể nữa!
Ánh mắt Lăng Vi đầy kiên nghị nhìn chằm chằm chiếc trực thăng kia, cô lắc đầu một cái, dứt khoát ngồi vào trong chiếc Land Rover màu đen.