Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạc Khinh Hàn cùng Diệp Thần đi bộ ra ngoài cửa trường học, cô gọi Lưu Suất, Đường Mỹ cùng Lý Phỉ đi cùng,
Lúc này, không ít nam sinh cũng đi theo Diệp Thần tham gia náo nhiệt.
Lúc đến tiệm thịt nướng, tổng cộng có hơn hai mươi bạn học. Cơ bản đều là bạn trong lớp của Diệp Thần.
Diệp Thần chuyên chọn thịt, Mạc Khinh Hàn chuyên chọn rau xanh.
Diệp Thần cầm tờ đơn của cô, chọn thịt giúp cô.
Mạc Khinh Hàn lắc đầu nói: “Em không thích ăn thịt, răng không được tốt, nhai không được.”
Còn chưa chờ Diệp Thần nói chuyện, đột nhiên tiểu Bàn nói: “Nghệ Phong đều chọn thị à! Cậu đây là thèm thịt cỡ nào chứ? Đã nhịn không ăn thịt bao lâu rồi?”
“....” Lời này nghe có chút bẩn.... Diệp Thần nhìn Mạc Khinh Hàn, trong đầu nghĩ: Cũng mới nhịn hơn hai tháng.
Tiểu Bàn cầm tờ đơn chọn mấy xâu thịt và gân lớn....
Diệp Thần cười một tiếng, cầm tờ đơn của Mạc Khinh Hàn, thêm một cái chân nướng nói: “Cái này không tệ, có thể thử một chút.”
Tiểu Bàn nói: “Cậu ấy không ăn thịt, ai? chuối tiêu nướng này không tệ.”
Nháy mắt gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Khinh Hàn đỏ lên, cô dùng sức trợn mắt nhìn Diệp Thần và tiểu Bàn.
Tiểu Bàn cho là mình nói bậy, có hơi ngây ngẩn. Không phải là nướng một xâu thịt sao? Sao lại nướng đến đỏ mặt rồi?
Diệp Thần gật đầu một cái, cười với Mạc Khinh Hàn nói: “Cái này có thể có.”
Mạc Khinh Hàn cái hiểu cái không liếc nhìn anh.
Sau khi mang đồ lên hết, các bạn học ăn uống no say, Mạc Khinh Hàn đi trả tiền trước thời hạn, đã nói là cô mời, cô sợ người khác giành trả tiền.
Kết quả, phục vụ viên nói với cô: “Bàn của cô đã được trả tiền rồi, là một bạn học giống như Diệp Thần trả.”
Mạc Khinh Hàn quay đầu, thấy Diệp Thần đang trò chuyện với các bạn học, Lưu Suất gõ bàn nói: “Sáng ngày mai mình sẽ đi đến cửa nhà Lữ Lâm Lâm chặn lại, nếu cô ta không chổng ngược tới, mình sẽ vẽ bùa nguyền rủa cô ta.”
Tiểu Bàn cười nói: “Vẽ bùa, có ích lợi gì? Loại người không biết xấu hổ như Lữ Lâm Lâm, loại chuyện vẽ bùa này căn bản là không khắc được cô ta! Chờ ngày mai, nếu cô ta không chổng ngược tới mình sẽ ném cứt thúi vào nhà cô ta.”
“Phốc ----” Không ít bạn học đều phun, Sấu Tử giơ tay dùng sức gõ một cái lên đầu tiểu Bàn: “Chúng mình đang ăn cơm này! Cậu lại nói đến cứt ---- có biết ghê tởm không....”
Tiểu Bàn xoa xoa đầu cười nói: “Vậy chúng ta đổi cái khác, chúng ta bắt vài con chuột, ném vào nhà cô ta. Không phải nhà cô ta bằng gỗ sao, để cho con chuột cạp nhà cô ta.”
“Ai nha, quá thất đức! Bất quá mình thích....”
Lúc này, ánh mắt tiểu Bàn xoay chuyển một cái nói: “Nếu không, ném vài con rắn cũng được. Không phải Lữ Tâm Tâm từng bị rắn cắn sao? Nhất định cô ta sẽ sợ rắn, ha ha ha ---- ai bảo ba mẹ cô ta chán ghét như vậy còn đánh thầy Tôn của chúng ta, còn làm đứt một bó tóc của Khinh Hàn.”
“Đúng đúng! Có đạo lý! Ngay mai chúng ta đi tới cửa nhà của Lữ Tâm Tâm chặn lại.”
Bọn họ còn đang ồn ào đâu, đột nhiên nhìn thấy hai đại soái ca đại mỹ nữ quần áo gọn gàng từ cửa đi vào.
Đại mỹ nữ là Đô Đô (Lăng thần), em gái của Diệp Thần, một người khác là Lôi Đản Đản (Lôi Chấn Vũ) con trai của Lôi Tuấn.
Diệp Thần giả vờ không quen biết Lôi Đản Đản, Đô Đô hai tên thích ăn vặt này, cái tên Lôi Đản Đản kia, Diệp Thần thật là vô lực phun tào.
Tên thường gọi tùy tiện cũng được đi, tên thật cũng không bình thường như vậy. Lôi Chấn Vũ.....
Diệp thần vô cùng đồng tình Đản Đản, cũng không biết chú Tuấn là nghĩ như thế nào.
Trước kia, anh đã hỏi chú Tuấn, chú Tuấn nói lúc sinh Đản Đàn có một trận mưa, cho nên.....
Lôi Tuấn luôn nói mình không phải một người tùy tiện, nhưng mà, người biết anh đều biết, Một khi Lôi Tuấn tùy tiện.... thật không phải là người.
Đô Đô vui sướng chạy đến bên cạnh Diệp Thần, ôm cánh tay anh tự giới thiệu mình nói: “Mình là Lăng Thần, tên thường gọi là Đô Đô, hy vọng mọi người chăm sóc nhiều hơn.”
Cô tự giới thiệu rất đơn gỉn, nhưng mà, tất cả nam sinh đang ngồi suýt chút nữa đã trừng đến lòi con mắt ra ngoài! Quá xinh đẹp! Làm sao có thể dễ nhìn như vậy!
Đột nhiên tiểu Bàn lầm bầm một câu: “Xong rồi, Khinh Hàn đại thần của chúng ta có đối thủ cạnh tranh!”
Cô gái nhỏ trước mặt này tuyệt đối không kém Khinh Hàn! Hai người đều xinh đẹp như nhau!
Mọi người đều biết Lâm đại soái ca của bọn họ có ý tứ với Khinh Hàn, bất quá..... cô gái mới tới này, vừa vào cửa đã ngồi bên cạnh đại thần, còn thân mật ôm cánh tay người ta.
Nhìn dáng vẻ, đây không phải bạn gái, thì cũng là thanh mai trúc mã! Khinh Hàn nguy hiển rồi ---
Còn chưa chở mọi người hỏi, Lôi Đản Đản cũng tự làm giới thiệu: “Em là Lôi chấn Vũ, khiếp sợ Chấn, bởi vì ba em nói, ngày sinh em ra trên trời có một trận mưa lớn, hơn nữa tiếng sét đánh rất lớn, mẹ em là bị tiếng sấm làm sợ run run một cái mới sinh em ra. Cho nên..... chữ Chấn đó của em, là động đất Chấn, không phải tử trận Chấn.”
“...” Diệp Thần thật là ngây người, không thể có ví dụ tốt hơn sao?
Lôi Đàn Đàn nói: “Em và Đô Đô là bạn của anh Thần... ách, anh Phong.... bạn của anh Phong.” Bây giờ hai người bọn họ đang học ở Yến đại, Đô Đô nhảy cấp, đã học đến đại học năm thứ tư.
Lôi Đản Đản mới 16, bất quá, cũng học đến đại học nắm thứ nhất.
Mọi người bày tỏ hoan nghênh bọn họ đến, Đô Đô không để ý nhiều như vậy, lúc Lôi Đản Đản tự giới thiệu mình, Đô Đô đã đưa tay cầm một xâu thịt trong tay của anh mình bắt đầu “ăn một chút“.
Cô ăn đến miệng đầy dầu mỡ, thật là ngon nha ---- Diệp Thần đẩy cái mâm của mình đến trước mặt cô, sủng ái nhìn. Đô đô là thật đói liên tiếp ăn mấy xâu.
Trong đầu tiểu Bàn nghĩ, đại thần của bọn họ thật yêu thương cô gái này. Mình còn chưa ăn miếng nào đã cho cô gái này ăn hết.
Có mấy nam sinh thấy Đô Đô ăn miệng đầy mỡ cũng cầm mấy xâu thịt bên cạnh lên bắt đầu ăn, nhưng mà.... nhai thế nào cũng không cảm thấy ngon như cô gái này.
Lúc Mạc Khinh Hàn trở lại, lại lấy thêm mấy xâu thịt cho Đô Đô và Đản Đản.
Vị trí của cô bị Đô Đô chiếm, mọi người còn nghĩ.... hai mỹ nữ này có đánh nhau không?
Kết quả.... đại mỹ nữ Đô Đô vỗ đùi mình một phát: “Khinh Hàn ngồi lên chân em!”
“Phốc ----”
Đây là tiết tấu gì?
Mạc Khinh Hàn cười để cho phục vụ lại đưa thêm hai cái ghế. Đô Độ đặt ghế mới giữa cô và anh cô.
Diệp Thần cùng Đô Đô một bên một người, kẹp Mạc Khinh Hàn ở giữa, Lôi Đản Đản ngồi bên cạnh Đô Đô.
Đô Đô chia thịt nướng của mình cho Khinh Hàn. Ánh mắt Diệp Thần nhu hòa nhìn hai người bọn họ.
Sau đó, mọi người lại thấy.... Lôi chấn Vũ cũng chia xâu thịt của mình cho Mạc Khinh Hàn.....
“Trời ạ ---- tình huống gì thế? Tứ giác luyến à?”
Sao lại loạn như vậy?
Lúc này, đột nhiên Lưu Suất nghĩ tới! Cô kêu một tiếng: “A? Cô gái này không phải là người quay quảng cáo lần trước sao?”
Ngày đó, Mạc Khinh Hàn đi quay quảng cáo kính mát, lúc ấy Đô đô cũng ỡ tại chỗ, còn quay một quảng cáo sữa chua. hình như là em gái của Lâm đại thần!
Lưu Suất vừa nói liền có bạn học nhớ ra: “A! Là cô gái kia!”
Ánh mắt của các bạn học nam cũng càng ngày càng thẳng.
Ngay tại lúc này, ngoài cửa lại có một đôi nam nữ bước tới, là Lữ Tâm Tâm kéo một bạn nam.