Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh kéo cô đi vào nhà kính, Lạc Y ngửi thấy mùi thơm cả nhà kính.
Nhiều loại hoa tươi sặc sỡ, nhẹ nhàng sinh trưởng.
Tiểu Bạch bẻ một cành hoa hồng đỏ, quỳ gối trước mặt cô, biểu tình trịnh trọng nhìn cô.
Lạc Y cười ôn nhu với anh.
Anh nâng tay cô, đặt bên mép khẽ hôn, anh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt đầy ý cười của cô.
Anh nhìn cô thật sâu, nói: “Lạc Y, anh không phải hoàng tử, nhưng anh nguyện vĩnh viễn là kỵ sĩ của em. Anh sẽ dùng trái tim bảo vệ em đến cuối sinh mạng của anh, anh nguyện dùng tất cả tình yêu nhiệt huyết của anh bảo vệ em, dù giao sinh mạng của anh…”
Hốc mắt Lạc Y nhất thời đỏ bừng, cô nhận lấy hoa hồng đỏ trong tay anh, quở trách: “Em không muốn anh giao ra sinh mạng vì em, em muốn hai chúng ta ở bên nhau thật tốt.”
“Ừ, hai chúng ta sống thật tốt.” Tiểu Bạch đứng lên, vươn tay kéo cô vào trong ngực.
Anh cúi người cắn môi cô, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, hai tay khoác lên đầu vai anh, hôn nóng bỏng.
Xuyên qua nhà kính, Tiểu Bạch dẫn cô vào chỗ ở của anh.
Phía trước ngôi nhà ba tầng nguy nga là nhà kính hoa oải hương.
Tiểu Bạch nói: “Đây là mẹ tôi trồng, nhà kính trồng hoa này cũng là bà ấy thiết kế, đến mùa hè, mái vòm này sẽ mở ra, thủy tinh chung quanh nhà kính cũng sẽ mở ra, nên đến mùa hè, nhà kính này là kiểu mở cửa, đến mùa đông, những tấm thủy tinh này đóng lại, có thể tạo tác dụng giữ ấm.
Lạc Y rất thích thiết kế này, Tiểu Bạch nói bên tai cô: “Sau này, đây cũng là nhà của em.”
Lạc Y gật đầu, ấm lòng cười với anh.
“Đi, dẫn em về thăm nhà.” Tiểu Bạch nắm tay cô đi vào trong.
Đi vào phòng khách lầu một, Tiểu Bạch kéo cô tới trước dương cầm tam giác, anh và cô cùng ngồi tên ghế dương cầm, anh đánh đàn cho cô: “Hero”.
(Cho anh trở thành anh hùng của em
Nếu anh chạm vào môi em, phải chăng em sẽ mỉm cười, xin nói cho anh được không…
Có phải anh lún sâu vào tình yêu, anh mất lý trí rồi sao?
Anh không quan tâm những điều đó, tối nay anh ở bên em. Anh muốn trở thành anh hùng của em, bảo bối…)
Lạc Y tựa vào đầu vai anh, mặt đầy ý cười ngọt ngào, anh đột nhiên nắm tay cô, nói bên tai cô: “Dẫn em đến một nơi đẹp.”
Anh dẫn cô vào một căn phòng, Lạc Y thấy là một phòng suối nước nóng!
Lạc Y kinh ngạc nhìn khắp bốn phía, căn phòng vô cùng tao nhã, rèm cửa sổ tung bay, rất giống suối nước nóng bọn họ đi trước kia! Bể tắm cũng là hình trái tim…. Chẳng qua, bờ bể tắm trước mắt dùng cẩm thạch màu trắng, cực kỳ sang trọng.
Lạc Y nhìn nước bốc hơi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Tiểu Bạch muốn ngâm suối nước nóng mà cố ý xây một bể suối nước nóng?
Cô đang đánh giá xung quanh, bỗng cảm giác được hai bàn tay ôm eo cô, Tiểu Bạch đứng sau lưng cô, ngực anh kề sát lưng cô.
Gò má anh vuốt cổ cô, hơi thở ấm nóng phả bên tóc mai cô.
Anh nói: “Lần trước ngâm suối nước nóng, vốn là… định đi cùng em…”
Lạc Y biết anh muốn nói gì, cô quay mặt đi, chứa ý cười nhìn anh.
Tiểu Bạch được khích lệ, liền cười nói: “Chúng ta bù một lần đi, anh thật mong đợi…”
Trong lòng Lạc Y tràn đầy ngọt ngào, cô xoay người, nhón chân lên hôn môi anh, đôi tay nhỏ bé cởi nút âu phục anh.
Cô vừa hôn anh vừa lầm bầm hỏi: “Cái bể này là mới xây? Cố ý xây?”
“Ừ…” Tiểu Bạch kéo dây kéo quần cô, gật đầu: “Xây vì em…”