Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lạc y đọc tin nhắn, cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Cô ấy mỉm cười.
Ngẩng đầu lên nói với tiểu Bạch: “Buổi chiều em cũng phải đi đến Long Đằng một chuyến, chúng ta cùng đi chứ. Chỗ Lăng Vi còn có mấy thủ tục chưa làm xong. Em vừa vặn đi qua lấy tài liệu.”
Tiểu Bạch lập tức phấn khích: “ Được! Hai chúng ta cùng đi!”
Cuộc họp nhân viên buổi chiều, tiểu Bạch và Lạc Y cùng đến tham gia.
Lạc Y vốn muốn lấy xong tài liệu thì trở về, nhưng Lăng Vi vẫn chưa chuẩn bị xong.
Lăng Vi bảo cô ấy chờ, bởi vì cuộc họp nhân viên rất quan trọng, Lăng Vi không thể nặn ra thời gian nào.
Lạc Y không thúc giục cô ấy, may mắn thay, cô ấy cùng tham gia với bọn họ, Lạc Y ngồi ở hàng cuối cùng trong góc.
Cuộc họp nhân viên bắt đầu, sau khi Lăng Vi phát biểu xong, cô mời một người đàn ông thành thục, chững chạc vào vị trí nhà thiết kế chính.
Ánh mắt của Lạc Y hơi ngừng lại, cô ấy chăm chú nhìn người đàn ông này, người đàn ông này thành thục, chững chạc, có sức cuốn hút! Đây mới là mẫu người cô ấy thích.
Cô ấy nghe thấy Lăng Vi giới thiệu với mọi người: “Đây là tiên sinh Lăng Tiêu, sau này Lăng tiên sinh sẽ là đồng nghiệp của mọi người. Anh ấy là nhà thiết kế chính của Long Đằng, sau này, anh ấy sẽ đạm nhận chức vụ giám đốc thiết kế ở Long Đằng.”
Tất cả mọi người đều vỗ tay, tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
“Vị giám đốc này từ đâu rơi xuống vậy? Là họ hàng của Lăng tổng công ty chúng ta?”
“Đại khái là vậy.”
“Chỉ là, nhìn vẻ ngoài có vẻ như là một người rất giỏi.”
Lăng Tiêu và Hoa Thiểu Kiền ngồi cạnh nhau. Không ai biết, Lăng Tiêu chiếm phần lớn công lao trong bản thiết kế mẫu xe hơi mới này!
Từ vẻ ngoài cho đến nội thất bên trong, Lăng Tiêu đều đã đưa ra rất nhiều ý kiến có tính xây dựng.
Lăng Tiêu vốn là thiên tài thiết kết, trước đây lúc anh ta còn nhậm chức ở Lan Mị m, anh ta chính là nhà thiết kế xuất sắc nhất Lan Mị!
Chẳng qua là, vì bị Sở Minh Y hãm hại, mới làm cho thiên tài như anh ta bị suy sụp.
Lăng Tiêu ngồi vào cái ghế nhà thiết kế số một này, mang vẻ mặt trầm tĩnh nhìn xuống tất cả nhân viên đang mang theo ánh mắt nghi ngờ và suy đoán phía dưới.
Trạng thái của Lăng Tiêu bây giờ rất tốt, thành thục chững chạc, trầm ổn nội liễm.
Lăng Tiêu vốn cực kỳ anh tuấn, hơn nữa anh ta đã từng trải qua biết bao trắc trở, khiến cả người anh ta đều tỏa ra hơi thở tang thương, đặc biệt là, đôi mắt ưu buồn kia của anh, có thể khiến bất cứ ai nhìn vào đó cảm thấy đau lòng.
Các nhân viên không có nhiều lời đánh giá quá mức.
Thậm chí một số nữ nhân viên bắt đầu hỏi thăm lai lịch của Lăng Tiêu.
Có nhiều người bàn luận sôi nổi ở phía dưới: “Giám đốc mới của chúng ta khốc ghê...”
“Đúng vậy, nhìn vẻ ngoài giống như là người có tài hoa...”
Có người hỏi tiểu Cầm: “Quản lý Lục, giám đốc mới của chúng ta có lai lịch như thế nào? Trước kia tôi chưa từng nghe thấy về anh ta, sao anh ta bỗng ngồi vào vị trí giám đốc vậy?”
Tiểu Cầm cắn môi nói: “Anh ta là người rất giỏi, trước kia anh ta đều ở nước ngoài, vì vậy mọi người chưa nghe thấy tên anh ta là phải. Trước kia tôi đã được gặp anh ta hai lần, anh ta là người đàn ông thông minh, trầm ổn và có tài.”