Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ mấu chốt Lý Thiên Mặc đưa vào có “Bạch Bình, giáo sư, bắt cóc, Diệp Đình, Vương Dần”, còn có Lăng Vi, Lôi Tuấn, Vinh Phỉ, An Kỳ Nhi, còn có tên của anh.
Anh còn thêm cả Lôi Thiếu Dục, Lôi Thiếu Triệt, Lý Vân Hào, Trần Bá Tích, A Đạt, Hạ Bạch Mai, Tần Duệ, còn có King Lear.
Bởi vì quá nhiều tin tức cần loại bỏ, lại thêm quá nhiều từ sẽ hỗn loạn. Anh đồng thời thao tác mười mấy cái máy nghe trộm, khẳng định phải tìm trọng điểm.
Ở Tân Mật, một khi có người nhắc đến từ mấu chốt, cho thấy chắc chắn có tin tức vô cùng quan trọng!
Đèn đỏ cứ nhấp nháy mãi, đang định ra ngoài tìm Vinh Phỉ, An Kỳ Nhi, vội lui về.
Lăng Vi và Diệp Đình cũng vây quanh. Máy báo động vẫn vang lên tút tút, hiển nhiên tần suất từ mấu chốt được nhắc đến vẫn rất cao.
Lý Thiên Mặc ấn phát ra tiếng, bên trong truyền ra giọng nói của hai người đàn ông.
Đối phường dùng tiếng Tân Mật, khi Lý Thiên Mặc đưa từ mấu chốt vào còn dịch qua mấy ngôn ngữ. Trong đó gồm cả tiếng Tân Mật.
Lời nói của đối phương nhanh chóng được phiên dịch qua máy móc.
“Ban nãy vừa nhận được mệnh lệnh của lão đại A Đạt, bà ấy sai chúng ta đưa người phụ nữ kia và hai giáo sư vào căn cứ Hấp Huyết sâu trong rừng. Mẹ ơi, căn cứ kia đã lâu không có ai đến. Không phải ông đây sẽ bị ‘sâu hút máu’ cắn chết chứ!”
Giọng người này nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên rất tức giận, trong câu chữ đều thể hiện nỗi sợ hãi với “căn cứ Hấp Huyết sâu trong rừng”.
Rừng mưa nhiệt đới không giống những nơi khác, nơi đó nguy hiểm trùng trùng, mãng xà, trùng độc có thể thấy ở khắp nơi.
Một người khác nói: “Sao nhiệm vụ lần này lại cắt cử anh qua?”
“Phi – ai biết được!” Tên kia hung tợn nói: “Mẹ nó ông đây đâu phải tổ trưởng! Nhiệm vụ lần này, lão đại A Đạt vốn giao cho tổ trưởng, tổ trưởng mẹ nó lại sợ chết, nên ông đây phải đi!”
“Lão Hắc, anh đừng nóng. Cấp trên có nói hôm nào đi không? Anh có thể báo bệnh, né hai ngày này ra.”
“Kít -------“ Máy nghe lén vang lên âm thanh chói tai, tiếng nói chuyện biến mất.
Lý Thiên Mặc vội ấn nút tắt.
Lôi Tuấn hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì vậy? Máy nghe trộm bị hỏng?”
Lý Thiên Mặc nói: “Rất có thể bị người khác dẫm lên.”
Dù sao bọn họ cũng ném máy nghe lén là tàn thuốc xuống đất, rất có thể bị dẫm lên.
Có điều, nghe được nhiều tin tức như vậy, bọn họ đã có thể chuẩn bị hành động tiếp theo.
Diệp Đình nói: “Địa điểm hành động tiếp theo của bọn họ là ‘căn cứ Hấp Huyết sâu trong rừng’. Đáng tiếc, không nghe được cụ thể bọn họ hành động ở đâu.”
Diệp Đình quay sang hỏi Vinh Phỉ: “Tứ ca đã từng nghe đến cứ điểm này chưa?”
Vinh Phỉ nghĩ ngợi, lắc đầu: “Chưa từng nghe đến. Đây là cứ điểm cực kỳ bí mật. Mà còn bỏ hoang nhiều năm. Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe thấy.”
Lăng Vi nói: “Chú Vương đang ở bên ngoài, để chú ấy hỏi thăm xem trụ sở này là ở đâu.”
Vương Dần đang nói chuyện phiếm với người trong quán bar, ông quan biết đội trưởng đội bảo vệ nơi này, đến từ Ekul. Vương Dần đã ở Ekul hơn mười năm, giao lưu giữa hai người không thành vấn đề.