Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình bắt đầu tu sửa văn kiện, Lý Thiên Mặc quét xem dự liệu trong máy tính. Phải đến khi bọn họ hoàn toàn rút lui anh mới xem có thể tìm được đồ vật nào có ích không.
Lý Thiên Mặc vừa quét xem vừa nói: “Anh Đình, cẩn thận.... rất nhiều văn kiện của cô ta có cài đặt hệ thống báo cảnh sát. Hai ta không cẩn thận, một khi đụng phải, cô ta sẽ biết có người xạm nhập máy tính mình.”
Diệp Đình vừa tu sửa văn kiện vừa quay mũi hệ thống báo cảnh sát.
Tinh thần của hai người tập trung cao độ, nhưng mà, quét nhìn hơn phân nửa, thật giống như quá thuận lợi, cũng không có phát hiện văn kiện có ích nào.
Lý Thiên Mặc nói: “A Đạt tẩy trừ máy tính của mình quá sạch sẽ, không để lại dấu vết nào.”
Lý Thiên Mặc suy nghĩ mình, cũng sẽ không cẩn thận như A Đạt.
Mặc dù anh sợ bị người công phá, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như A Đạt vậy, mỗi văn kiện đều cài mã hóa, mỗi văn kiện cũng tự mang hệ thống báo cảnh sát.”
Diệp Đình vừa tu sửa một văn kiện tên là “xa”, còn chưa chờ mở ra xem, đột nhiên Lăng vi nói: “Có phải A Đạt phát hiện hay không? Cô ta đang mở bóp da màu xanh da trời ra! Cô ta đang cầm máy tính đi ra ngoài! Phỏng đoán bốn giây sau cô ta sẽ mở máy.”
Tim của Lăng Vi và Lôi niểu Niểu đập nhanh.
Diệp Đình cùng Lý Thiên Mặc mới vừa tra được một “khu nặng”! Trong khu vực này tất cả đều thêm N ổ khóa văn kiện bí mật! Hiển nhiên văn kiện nơi này vô cùng quan trọng!
Diệp Đình vội vàng nói với Lý Thiên Mặc: “Sao chép cái văn kiện “xa” này trước, mau chóng thủ tiêu.”
Đối diện, A Đạt bật nắp máy tính lên. Vương Dần lập tức hấp dẫn sự chú ý của A Đạt: “Sao vậy? Ăn cơm còn không quên công việc à?”
Vương Dần cố ý kéo dài thời gian: “Ăn cơm trước đi, bây giờ mà mở máy tính rất không lễ phép.”
A Đạt không thèm để ý ông. Tầm mắt rơi vào màn ảnh máy vi tính.
Lăng Vi nói: “Cô ta mở màn hình, đang bấm nút mở máy.”
Lý Thiên Mặc tính toán đo lường, đại khái A Đạt muốn mở máy tính phải ba giây sau.
Một khi cô ta mở máy, tiến vào hệ thống, nếu anh và anh Đình không kịp thối lui mà nói, hệ thống của A Đạt sẽ báo cảnh sát!
Trán Lý Thiên Mặc đổ mồ hôi ròng ròng, ba giây giống như tốc độ sinh tử vậy!
Anh nhanh chóng lật qua, tốc độ tay nhanh đến cực hạn “Ca ----” Văn kiện cắn nát, thủ tiêu vĩnh viễn, dọn dẹp dấu vết.
“Lui ----”
Diệp Đình và anh nhanh chóng đồng thời thối lui!
Sau khi hai người thối lui, liếc mắt nhìn nhai, trong lòng Lý Thiên Mặc vẫn còn sợ hãi: “A Đạt cũng quá cảnh giác, không phải cảnh giác bình thường.”
Bây giờ Lý Thiên Mặc mới phát hiện ra được tim của anh đập rất là nhanh. Hơn nữa cả người nóng lên, nhưng mà là cái loại nóng đổ mồ hôi lạnh đó, không miêu tả ra được. Cái cảm giác vừa sợ vừa kích động đó.
“Trời ạ.... quá kích thích, chơi chính là tim đập nha!” Lý Thiên Mặc cảm thấy tim muốn rụng ra. Cho dù bọn họ chỉ cần chậm một giây, cũng chó thể bị A Đạt chặn lại.
Diệp Đình nhìn máy vi tính chằm chằm nói: “Người phụ nữ này thật không đơn giản. Rõ ràng cái khu vực chúng ta dò được khi nãy đều là những văn kiện quan trọng được mã hóa. Em suy nghĩ, với thân phận của anh và em, có nhiều văn kiện mã hóa như vậy sao?”
Lý Thiên Mặc lắc đấu: “Mặc dù trong máy vi tính của em có rất nhiều văn kiện quan trọng, nhưng mà không có mã hóa nhiều lần như vậy, trong máy vi tính của em chủ yếu là giữ tài liệu của trò chơi “Bạch lộ vi sương” này.”
Diệp Đình nói: “Trong máy tính của anh cũng sẽ không cố ý mã hóa nhiều lần như vậy, tài liệu trong máy tính của anh cũng rất quan trọng, đều là những khách hàng vô cùng quan trọng. Một khi mất, số tiền tổn thất kia đều là dùng triệu để tính.”
Đột nhiên Lôi Niểu Niểu nói: “Hai người không mã hóa, là bởi vì bức tường lửa củng mình sẽ không bị công phá! A Đạt người ta mã hóa văn kiện, là vì bức tường lửa không lợi hại như những cao thủ mấy người.”
Lý Thiên Mặc: “....” Anh đã không còn lời nào chống đỡ.....
Diệp Đình nhìn sang Lý Thiên Mặc hỏi: “Cái văn kiện lúc nãy lấy thành công không?”
Cái văn kiện đó chặt chẽ hơn rất nhiều lần, hệ thống rắc rối phức tạp, Diệp Đình chắc chắn nội dung trong văn kiện này nhất định phải vô cùng quan trọng.