Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nửa năm trước, cô vừa mới xem hình của mẹ, rõ ràng khi đó mẹ không phải như vầy.
Tào Duệ nói: “Bệnh này của mẹ.... rất kỳ quái, đi rất nhiều bệnh viện cũng không trị hết. Hơn nữa, chẩn đoán của mổi bệnh viện đều không giống nhau. Cái bệnh này của mẹ, rất là cổ quái.”
A Đạt híp mắt, đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện.... có thể liên quan đến chuyện mà mẹ từng đề cập không?
Mẹ từng dùng mật mã viết một phong thư dài cho cô, ý nghĩa bên trong thư nói cô nhất định phải cẩn thận người bên cạnh.
Trong thư nói, bà bị người ta trồng vi khuẩn, rất có thể sẽ tùy thời mất mạng, sau này cô có làm việc gì cũng phải dựa vào mình.
Chẳng lẽ, mẹ nói tùy thời bỏ mạng, cũng là bởi vì cái này?
A Đạt ở lại nhà của Tào Duệ, mỗi ngày cô đều ở trong bệnh viện đến tối.
Ngày này, Vương Dần qua xem Hạ Bạch Mai, A Đạt và ông cũng xem như quen thuộc, thỉnh thoảng hai người còn có thể trò chuyện chút ít.
Vương Dần hỏi cô: “Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
Một câu hỏi rất bình thường, A Đạt trả lời: “Con cũng không rõ lắm, có lẽ 25 26 tuổi gì đó.”
Vương Dần gật đầu, xem như cũng không sai biệt lắm. Lúc vợ ông mang thai Hạ Bạch Mai cũng mang thai. Cho nên, rất dễ dàng làm được việc treo đầu dê bán thịt chó.
Vương Dần không hỏi nhiều nữa, cô gái này lòng phòng bị rất nặng. Cho tới bây giờ cũng không nói nhiều với ai cả.
Buổi tối, Vương Dần thấy cô quá mệt mỏi liền nói: “Hay là con đi về nghỉ trước đi. Tối nay, chú ở đây xem. Sáng mai con lại tới thay chú?”
A Đạt nhìn ông một hồi đột nhiên nói: “Chú thầm mến mẹ con sao?”
Cô đã tới mấy ngày, không nhìn thấy bóng người của cha kế cô, chỉ thấy người đàn ông này, ngày ngày tới phòng bệnh thăm.
Suýt chút nữa Vương Dần đã từ trên ghế té xuống, nói thật, ông và mẹ cô xem như là kẻ thủ mới đúng....
Thầm mến? Ông không giết chết bà đã rất nhân từ! Nguyên nhân chủ yếu hơn là ông phải chờ bà tỉnh lại rồi thẩm vấn!
Vương Dần không nói gì, A Đạt thật sự không chịu nổi, cô đứng lên, nói với Vương Dần: “Cám ơn.” sau đó lảo đỏ lắc lư đi ra bệnh viện, cô lái xe của Tào Duệ, âm thầm trở lại nhà anh.
Tào duệ mới vừa tranh giải xong đang tắm.
Lúc anh đi ra, trên người chỉ có một khăn tắm bao lại.
Đột nhiên --- thấy một người nằm trên sa lon. Anh chợt giật mình, là A Đạt đang nằm trên ghế sa lon.
Cô gái này giống như đang ngây ngẩn vậy, mở to mắt nhìn trần nhà chằm chằm.
Đèn trong phòng rất sáng, cô cũng không ngại nhức mắt, liền trực tiếp nhìn bóng đèn chằm chằm.
Diện tích nhà của Tào duệ không lớn, căn nhà lúc đầu anh đã bán đi, phòng bây giờ là mới mướn được, nếu ông phải đột nhiên chú Lôi giúp đỡ cho anh mượn một tấm thẻ ngân hàng, nói không chừng ngay cả xe anh cũng phải bán.
Tào duệ chỉ bao bằng khăn tắm, anh nhanh chóng trở về phòng thay quần áo.
A Đạt trợn mắt nhìn anh, không biết trong nhà có con gái sao? Còn không chú ý như vậy!
Tào Duệ ở trong phòng mình rất lâu mới mở cửa đi ra ngoài.
Anh hơi lúng túng cười: “Buổi tối ăn cơm chưa?”
Bây giờ anh vì đánh tranh giải mà rất ít đi bệnh viện. Nếu không lại phải khất nợ tiền bệnh viện.
A Đạt lắc đầu: “Không có khẩu vị.”
Tào Duệ mặc một đồ trắng thường, đi vào phòng bếp nấu mì.
A Đạt trợn mắt nhìn anh: “Tôi có bảo anh nấu mì cho tôi sao?”
Tào Duệ nấu mì xong, bưng ra, tự mình ăn.....
A Đạt giận đến lỗ mũi bốc khói: “Có người làm anh trai như anh sao? Tôi đói cả ngày anh cũng không nấu cho tôi một tô mì?”
Tào Duệ nói: “Vốn là nấu cho em, nhưng mà, lúc nãy không phải em chê sao?”
A Đạt dùng sức trợn mắt nhìn anh, cướp lấy chén và đũa trong tay anh.
Cô vừa ăn mì vừa muốn khóc....
Lúc này, đột nhiên Tào Duệ nói với cô: “Chúng ta là anh em, em không cần khách sáo với anh.”
Đột nhiên A Đạt ngừng ăn, ánh mắt sắc bén như dao hung hăng trừng anh.
Trong đầu Tào Duệ nghĩ, ánh mắt của cô em gái này không tốt lắm.... không trừng to, liền không nhìn rõ hình dạng người ta ra sao...
Đột nhiên A Đạt nói: “Đừng tưởng rằng em chỉ có một mình anh là anh trai! Em nói cho anh, em không chỉ còn một người anh trai, em còn một người chị! Là thân!”
Nói xong, cô cầm hai tấm hình ra ---
“Ba ---” Cô đập hình lên bàn: “Anh trai và chị gái em có bản lĩnh hơn anh nhiều! Anh trai là người nghiên cứu phi thuyền vũ trụ! Ngày ngày suy nghĩ làm sao lên mặt trăng!”