Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặt mũi Quân Dương bầm dập, nhưng vẫn cam đoan với Vinh Phỉ: “Tứ ca, anh đừng quá lo lắng... cuộc phẫu thuật rất thành công, chị dâu em sẽ nhanh tỉnh lại thôi, nhất định chị ấy không có chuyện gì...”
“Em câm miệng!” Vinh Phỉ mắng Quân Dương.
Vinh Phỉ hận không thể bóp chết Quân Dương, anh cắn răng nghiến lợi chất vấn Quân Dương: “Em đúng là khốn khiếp! Trước phẫu thuật, vì sao không nói cho anh? Cô ấy là vợ anh! Là chị dâu em! Nhỡ xảy ra nguy hiểm gì thì sao? Anh sẽ không có ở bên cô ấy! Khi cô ấy làm phẫu thuật, ít nhất anh cũng có thể ở bên cô ấy! Cô ấy lẻ loi trơ trọi, một mình đối mặt với cái chết, đối mặt với bóng tối, em có biết lúc ấy cô ấy nản lòng thoái chí đến mức nào không? Em cũng là người đã có vợ còn không rõ ràng như thế!”
Quân Dương xoa mặt, không nói gì. Cảm giác hình như tứ ca đã xuống tay nhẹ với mình...
Lúc ấy bác sĩ nói với anh, nắm rất chắc thủ thuật, nhưng... giờ nghĩ lại, quả thực rất nguy hiểm, anh cũng nghĩ mà sợ.
Đã ba ngày trôi qua, An Kỳ Nhi vẫn không tỉnh.
Vinh Phỉ chợt nhảy dựng lên, đưa tay hung hăng cốc đầu Quân Dương: “Ai bảo em không nói cho anh, anh đánh chết em! Anh của em mà em cũng dám gạt? Gan càng ngày càng to đấy!”
Vinh Phỉ giận muốn điên lên!
Giọng của Vinh Phỉ rất lớn, như muốn nhấc cả căn phòng lên...
Khiến cho An Kỳ Nhi đau đầu, cô muốn ngủ thêm một lát mà không được...
An Kỳ Nhi dần dần mở mắt, đầu đau muốn nứt! Cô khẽ “Hừ” một tiếng.
“Chị dâu tỉnh rồi!” Chính Hiền vội gọi hai người bọn họ: “Đừng ồn ào nữa!”
Vinh Phỉ quay đầu, thấy An Kỳ Nhi day day đầu, có vẻ rất đau nhức...
Cô dần mở mắt ra, nhưng lại không nhìn thấy gì... trước mắt đen kịt...
Cô là may mắn đúng không? Mặc dù mù, nhưng, cô không chết... Có phải coi như có lời không?
“Vợ ------“ Vinh Phỉ vọt tới bên cạnh cô. Anh nắm chặt tay cô, đặt lên khuôn mặt mình.
Anh đau lòng hỏi cô: “Có phải rất đau không? Sao em lại không nói cho anh... Em không biết giờ anh khó chịu đến nhường nào đâu! Em nói xem, nếu em có gì bất trắc, anh phải làm gì đây!”
Hốc mắt An Kỳ Nhi đau quá, cô muốn khóc, cô muốn mắng anh: đường đường là đàn ông, mất đi một người phụ nữ, không sống được chắc? chẳng phải hai mươi mấy năm trước vẫn sống tốt sao!
Nhưng, trong nội tâm cô rất đau.. cô duỗi ngón tay, vuốt ve khuôn mặt anh, cô muốn nói chuyện, nhưng không nói nên lời...
Vinh Phỉ thật sự không nhìn nổi cảnh này! Trái tim anh, đau như bị người ta đâm hàng chục cây kim!
Anh vuốt ve mặt cô, ngữ điệu cố gắng thả lỏng: “Không sao, chúng ta có thể từ từ, Quân Dương nói cuộc phẫu thuật rất thành công, em sẽ mau khỏe lên thôi.”
“Ừm.” An Kỳ Nhi gật đầu, cô cố nén cơn đau, nở nụ cười: “Giờ em không nhìn thấy gì... Là tạm thời thôi đúng không?”
Quân Dương ôm mặt, đau đớn nói: “Chị dâu... Bây giờ chị không nhìn thấy gì... không phải là tạm thời, cũng không phải là sau này không nhìn thấy nữa. Đó là vì, băng trên mắt chị chưa được tháo xuống....”
“...” An Kỳ Nhi bị Quân Dương chọc cười, cô biết băng chưa được tháo xuống.. Nhưng bóng tối ấy, không giống như bị băng trùm lên...
Giọng nói Vinh Phỉ hung ác hỏi Quân Dương: “Bao giờ mới có thể lấy băng xuống?”
Quân Dương quay đầu, nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ một mực bị ngó lơ, thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình.
Ông nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Ít nhất phải ba ngày sau mới có thể tháo băng, dù tháo băng, cũng phải tháo từng lớp một, để cô ấy thích nghi với ánh sáng. Giờ cô ấy không nhìn thấy gì là hiện tượng rất bình thường, bởi vì con chíp kia đè lên thần kinh thị giác, hiện tại... cô ấy sẽ hồi phục dần dần... khoảng một, hai tháng sau là có thể khôi phục thị lực.”
Vinh Phỉ vội hỏi: “Có còn nguy hiểm gì khác không?”
Bác sĩ đáp: “Còn phải xem tình hình, trước hết để cô ấy ở lại đây quan sát một tháng đã.”
Vinh Phỉ lập tức dời địa điểm làm việc đến căn cứ của Quân Dương.
Diệp Đình và Lăng Vi cũng vội vàng chạy đến. Bọn họ mới biết được An Kỳ Nhi làm phẫu thuật...
Đám người đều rất lo lắng! Khi Trần Bá Tích gặp An Kỳ Nhi, trong vòng một đêm, rụng một nửa tóc trên đầu.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật... ông và An Kỳ Nhi mới nhận ra nhau, suýt chút nữa đã âm dương cách biệt...
Tình hình khôi phục của An Kỳ Nhi rất tốt, Diệp Khanh cũng có lòng tin! Đám người đều hi vọng Diệp Khanh có thể tốt lên, tiếp theo đám người liền đặt phần lớn trọng tâm lên bệnh tình của Diệp Khanh.