Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi Vinh Phỉ trở về, nhìn thấy An Kỳ Nhi cúi trên bàn, đang thiết kế quảng cáo cho một công ty, đây là công việc mới của cô.
Vinh Phỉ biết hôm nay sẽ có kết quả giám định...
Anh dung dung đi đến trước mặt cô, thấy cô không muốn nói đến chuyện kết quả giám định, anh thức thời không hỏi.
Anh nhìn cô chăm chú một lát, xoay người đi đến phòng bếp rót nước cho cô... Đột nhiên phát hiện, trong thùng rác có mấy hộp thuốc... Là thuốc tránh thai, cô vứt đi?
Trong nháy mắt Vinh Phỉ vui mừng. Cô không ý định uống thuốc nữa? Cô muốn sinh con cho anh?
Khóe môi Vinh Phỉ cong lên, người phụ nữ này... cả cơ thể, cả trái tim đều trao cho anh!
“Khụ khụ ----“ Vinh Phỉ làm nóng cổ họng, che giấu tâm tình vui sướng.
Anh vui vẻ rót cốc nước ấm đưa cho cô: “Mệt không? Em yêu, nghỉ ngơi một lúc đã.”
An Kỳ Nhi ngẩng đầu, ngước mắt, cô chạm phải ánh mắt của anh.
Cô chợt hỏi anh: “Tứ ca, rốt cuộc anh thích gì ở em?”
Vinh Phỉ đen mặt nói: “Em hỏi câu này à, anh thích khuôn mặt em, ngực em, mông em, được không?”
An Kỳ Nhi khẽ gật đầu: “Được.”
Vinh Phỉ bị cô chọc cười: “Em có ngốc không vậy?”
Anh đặt cốc nước xuống, vô cùng nghiêm túc nhìn cô: “Anh thích tính cách của em, thích sự cứng cỏi của em, thích em rơi vào vũng bùn cũng có thể tỉnh táo, thích em biết sai mà thay đổi.”
An Kỳ Nhi gật đầu, hốc mắt cay cay, đột nhiên cô có xúc động muốn khóc, cô đưa thư cho anh: “Anh xem lá thư này đi, anh xem xong rồi hẵng quyết định có muốn để em sinh con cho anh không.”
“Mấy tin nhảm nhí này có ích gì?” Vinh Phỉ hừ lạnh, cướp lấy xé lá thư.
“Này!” An Kỳ Nhi đưa tay cướp lại.
Cô cướp lá thư về, trừng mắt nhìn anh, cô mở ngăn kéo ra, lấy ra băng dính và kéo, dính lại lá thư.
Dính xong, cô sợ anh lại xé, bèn dính hết cả lá thư.
Cô đứng dậy, giơ ra trước mặt Vinh Phỉ.
Vinh Phỉ quét mắt đọc, nói: “Ừm, xem hết rồi.”
An Kỳ Nhi dò xét nhìn anh, Vinh Phỉ nói: “Nội dung bức thư này nói lên được điều gì? Em là con ai cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến anh... Anh yêu chính bản thân em, không phải dòng máu của em.”
An Kỳ Nhi cắn môi, như muốn cười. Cô nhét lại lá thư vào ngăn kéo.
Vinh Phỉ đột nhiên sán đến gần cô, thấp giọng hỏi: “Ném hết thuốc đi rồi? Vậy với tư cách là chồng em, anh phải làm chính sự thôi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của An Kỳ Nhi đỏ lên, tức giận lườm anh: “Em nói thật với anh, không phải là em không muốn mang thai, anh không thấy em như cái ấm sắc thuốc sao... Em mà không uống thuốc, đầu sẽ đau muốn chết. Anh nói xem, em có thể không tránh thai sao? Bác sĩ nói, giờ em đang uống những thuốc này, này tạo thành dị dạng với thai nhi! Sao em dám qua loa chứ...”
Vinh Phỉ bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy chữa bệnh trước đã!”
An Kỳ Nhi quay lại ghế ngồi, tay cô chống cằm, ánh mắt mờ mịt...
Con chip trong đầu cô, không thể bỏ đi còn phải liên tục uống thuốc, uống thuốc thì không thể mang thai, một khi mang thai, đứa bé sẽ không khỏe mạnh...
Nhưng, bỏ đi... có tỷ lệ khôi phục nhỏ, còn một nửa tỷ lệ là mù, tệ hơn là trở thành người thực vật, thậm chí chết trên bàn phẫu thuật.