Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bốn người này nhảy dù, lúc này, bốn người bọn họ đang nắm tay nhau, lơ lửng ở giữa không trung, tạo thành một vòng, giống như đóa hoa... cực kỳ đẹp mắt!
Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền chọn vẽ ở trên mặt một bức tường, hai người bọn họ chuẩn bị vẽ một bức “Ảnh gia đình”!
Chính là... bức ảnh tất cả mọi người cùng chụp chung với nhau.
Hoa Thiểu Kiền chưa từng nhìn thấy Lôi Đình vẽ tranh, nên bảo cô áy vẽ thử một bức trước.
Lôi Đình cầm bút vẽ và giấy vẽ, hỏi anh ta: “Anh muốn em vẽ cái gì?”
Hoa Thiểu Kiền nói: “Em cứ tùy tiện vẽ đi, anh nhìn xem vẽ có giống hay không.”
Lôi Đình suy nghĩ, cô ấy cầm tinh con chó, vẽ một con chó đi.
“Xoẹt xoẹt xoẹt ——” Bức tranh được hoàn thành, Hoa Thiểu Kiền nhìn vào trên tờ giấy cô vẽ...
Trong khoảng khắc... giống như vừa bị sét đánh trúng...
Trong bức tranh là mấy đường vòng và mấy đường kẻ gạch nối với nhau, anh ta nói: “Thật... khó để nhìn ra... đây là thứ gì.”
Lôi Đình bĩu môi.
Hoa Thiểu Kiền lập tức đổi lời nói: “ Con gà con của em... uhm... cũng không tệ lắm...”
Lôi Đình: “...” Mặt đầy mờ mịt, bà rõ ràng vẽ là con chó...
Cô ấy cúi đầu nhìn xuống... tờ giấy vẽ: “Gào khóc...” Che mặt!
Cô vẽ bàn chân con chó, thành bàn chân con gà! Ba cái móng chĩa ra... cô ấy vội vàng sửa lại, vẽ bàn chân thành bàn chân chó tròn trịa, có bốn đầu ngón chân.
Cô ấy nói: “Em vẽ con chó...”
Hoa Thiểu Kiền cực kỳ ngạc nhiên mở lớn hai mắt, anh ta nhìn giấy vẽ một lúc lâu, rồi mới “Oh ——” bừng tỉnh hiểu ra!
Lôi Đình cười như nắc nẻ...”Chẳng lẽ là em vẽ quá sống động? Không ngờ là làm anh ấn tượng đến vậy!”
Hoa Thiểu Kiền vui vẻ cong môi: “Tới đây, hai chúng ta bắt đầu vẽ.”
“Được!” Lôi Đình rất phấn khích!”Anh không ngại em vẽ không tốt à? Anh dám dùng em?”
“Vậy thì sao, hai chúng ta hợp tác mới thú vị.” Hoa Thiểu Kiền dịu dàng xoa xoa đầu của cô ấy.
Lôi Đình cười hạnh phúc: “Chồng, anh thật là tốt! Chúng ta bắt đầu đi!”
Kỹ thuật vẽ của Hoa Thiểu Kiền cực kỳ tốt, anh ta phụ trách vẽ phác thảo, Lôi Đình phụ trách tô màu cho bức tranh.
Hoa Thiểu Kiền pha chế màu sắc, nói cho cô ấy biết màu gì tô ở đâu.
Lôi Đình không có cơ sở gì cả! Cô ấy tô màu không biết nặng nhẹ!
Hảo gia hỏa... chiếc váy phù dâu của Lạc Y, được cô ấy tô màu.
Màu sắc trên váy bị lem luốc, lộn xộn... cũng may cô ấy không tô mặt!
Đã tô màu lên, muốn lau cũng lau không hết. Lôi Đình bĩu môi, không dám cho Hoa Thiểu Kiền xem.
Cô ấy che chiếc váy của Lạc Y, lại không dám cho Lạc Y nhìn thấy... Nếu nhìn thấy, chắc thẩm phán sẽ giết người đấy!
Lạc Y đang theo tiểu Bát, Lý Thiên Mặc, Lôi Niểu Niểu chơi bài, bốn người này chơi bắt mười cơ, tiểu Bát đang là người bốc phải mười cơ nhiều nhất…
Lôi Niểu Niểu nói: “Anh Bát, không phải anh cầm tinh con rùa đen sao? Sao đổi thành màu đỏ rồi?”
Tiểu Bát giơ tay lên, gõ vào đầu cô ấy: “Anh trai em đây... không thể thay quần áo?”
“Ha ha ha ——” Lý Thiên Mặc liền nói: “Mau ra đi, mau ra đi! Chắc chắn lần này vẫn là anh!”
Tiểu Bát không phục nói: “Nếu lần này không phải là tôi, thì làm sao?”
Lý Thiên Mặc nói: “Không phải anh? Không thể nào! Vừa rồi anh còn đập tôi một đôi A đấy!”
Tiểu Bát nói: “Đó là bởi vì tôi nhìn thấy cậu giống như có " Mười cơ"!”
Lý Thiên Mặc nói: “Đừng tranh cãi nữa, anh chắc chắn là "Mười cơ"!”
Tiểu Bát nói: “Nếu không phải là tôi, vậy cậu phải quỳ xuống hát chinh phục cho " Mười cơ"!”
“Được! Ai sợ ai?” Lý Thiên Mặc và tiểu Bát đấu nhau.
Kết quả tiểu Bát đánh xong, không có mười cơ...
Lạc Y đặt bài xuống, mười cơ ở chỗ cô ấy, cô ấy vỗ tay xuống bàn, nghiêm túc nói: “Mau quỳ xuống cho chị, hát chinh phục đi...”
Lý Thiên Mặc nói: “Tôi hát không phù hợp đâu, phải nhường anh Bát hát!” Nói xong, anh ta kéo Lôi Niểu Niểu chạy: “Còn không chạy mau đi! Không cẩn thận lát nữa bị anh Bát lây thành người xanh lá bây giờ!”
Lạc Y và tiểu Bát đồng thanh “ Hừ “: “Cái sọt bài thối!”
“Tới đây tới đây tới đây, hai chúng ta chơi: “ Tiểu Bát cầm bài lên, đảo bài hai lần.
Lạc Y hỏi anh ta: “Chơi cái gì?”
Tiểu Bát nói: “Tôi làm ảo thuật cho cô xem!”
“Được!” Lạc Y chăm chú nhìn vào bài trong tay anh ta, tiểu Bát nói: “Tôi sẽ đổi thành người đẹp!”
Anh ta vừa nói, vừa xoay bài: “Tôi tùy tiện rút một quân bài ra, tôi kêu "Người đẹp", quân bài sẽ đáp lại "Hả!" cô có tin không?”
Lạc Y bĩu môi, hiển nhiên là... anh coi tôi là trẻ con lên ba hả?
Tiểu Bát cố làm ra vẻ huyền bí, quơ quơ quân bài ở trước mắt cô ấy. Anh ta cầm quân bài ra, tùy tiện rút một quân bài từ bên trong, lật lên xem, là quân “Mười cơ...”
“Ha ha...” Lạc Y cười: “Xem duyên phận này... cả trưa hôm nay anh bốc được quân mười cơ rồi! Anh kêu đi! Xem nó có thể đáp được hay không?”
Tiểu Bát gật đầu, rồi đột nhiên nhìn thẳng vào Lạc Y.
Anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ấy, giống như nhìn thấy thứ gì đó ở trên lông mi của cô ấy, anh ta kêu: “Lạc Y?”
Lạc Y bị anh ta nhìn đến sững sờ, lúc này, nghe anh ta gọi mình, cô ấy liền đáp lại: “Hả, cái gì?”
Tiểu Bát lập tức vỗ quân bài lên trên bàn: “Nghe thấy không? Nghe thấy không? Quân bài nói chuyện đấy! Tôi không lừa gạt cô chứ?”
Lạc Y chê bai nhìn anh ta: “ Không phải anh nói, anh kêu "Người đẹp", quân bài sẽ đáp lại "Hả" sao? Anh kêu người đẹp hả?”
Tiểu Bát nhún vai, cười nói: “Cô không phải là người đẹp sao? Tôi kêu cô, không phải là kêu người đẹp sao?”
Thẩm phán Lạc Y chợt cảm thấy... không thể yêu thương nổi...