Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Vân Hào ấn nút màu đỏ, anh hướng lên bầu trời, tùy tiện cười lớn.
Ông giơ hộp điều khiển từ xa, chỉ thiên nói: “Hi Nhĩ Vương tôi, cho dù chết cũng phải kéo các người chịu tội thay!”
“Ha ha ha ——”
Ông ta ngửa mặt cười to, lại nói: “Đồ vô dụng các người, có con trai có con gái, đều có ràng buộc! Đây chính là nhược điểm của các người! Hi Nhĩ Vương tôi không có người thân! Tất cả người thân của tôi đều do chính tay tôi giết chết! Tất cả bọn họ đều chết trong tay tôi! Tôi muốn xưng vương! Cho nên tôi không có nhược điểm! Các người làm sao đấu với tôi!”
Tất cả mọi người dưới đất đều ngẩng đầu lên nhìn Lý Vân Hào nổi điên.
Lý Vân Hào vừa đè huyệt Thái dương vừa cười to, hét to!
“Tất cả đều phải chết! Tất cả đều phải chết! Tất cả các người đều phải chết! Không có một ai chạy được!”
“Chết đi! Nổ đi —— Tôi muốn tất cả mọi người chôn theo tôi!”
Ông ta đợi nổ, nhưng bom chậm chạp không nổ —— xảy ra chuyện gì?
Ông ta nhìn xuống mặt đất, lại nhìn hộp điều khiển từ xa trong tay.
Lúc này, Diệp Đình trên trực thăng gọi cho Tần Sênh: “Tam ca, anh lại lập công.”
Tần Sênh mặc đồ chống nổ, vừa tháo nón sắt —— anh còn chưa để dụng cụ trong tay xuống, mệt mỏi choáng váng…
Quá căng thẳng! Bom lắp đặt trong mê cung Phong Sào này cực kỳ khó tháo!
Anh và mười mấy chuyên gia đồng thời tiến thành tháo bỏ. Ngay trước một giây Lý Vân Hào ấn nút màu đỏ, bọn họ mới cắt dây màu đỏ cuối cùng.
Tần Sênh quá mệt mỏi, anh và mười mấy chuyên gia tháo bom lập tức được mời lên xe nghỉ ngơi.
Lý Vân Hào trong nháy mắt bối rối, ông ta còn chưa biết xảy ra chuyện gì. Tại sao bom không nổ?
Ông ta đột nhiên thấy một nhóm người vây quanh chỗ ông ta lắp bom… họ đều mặc đồ chống nổ…
Bọn họ tháo gỡ bom! Tất cả bom trong mê cung Phong Sào đều được tháo gỡ, tất cả bom sẽ không nổ!
Sắc mặt Lý Vân Hào âm trầm, ông ta nhìn xuống mặt đất, ông ta dùng sức đè huyệt Thái dương, ánh mắt thấy chết không sờn nhìn chằm chằm mặt đất, ông ta muốn nhảy!
“Đừng cho ông ta nhảy xuống ——” Lôi Thiếu Triệt thét lớn.
Lôi Tuấn luôn đề phòng, trong nháy mắt ôm lấy Lý Vân Hào!
Sáu người tổ ám dạ cũng dùng sức lôi Lý Vân Hào.
Lý Thiên Mặc bỗng đi tới cửa khoang trực thăng, anh ta cầm sợi dây chuyền màu đen đậm trong tay…
Anh ta giơ sợi dây chuyền ra, Lý Vân Hào thấy sợi dây chuyền kia, chợt cả kinh!
Cả người giống như thay đổi, lệ khí vừa rồi biến mất hoàn toàn, ông ta thống khổ ôm đầu…
Lý Thiên Mặc hô to: “Cha không phải người như vậy! Con không tin!”
Lý Thiên Mặc giơ dây chuyền, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt.
Anh ta giơ tay lau nước mắt, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống.
“Cha không phải người như vậy!”
Lý Thiên Mặc giơ sợi dây chuyền, bi thương quát: “Đây không phải là tín ngưỡng của cha sao? Tại sao cha nhận nhiệm vụ đặc biệt này? Là vì trong lòng cha có tình yêu to lớn! Tình yêu của cha không chỉ dành cho người thân của cha, tình yêu của cha dành cho toàn thế giới! Mỗi ngày rừng súng mưa đạn, cửu tử nhất sinh, vì sao cha làm vậy? Lý tưởng của cha, thơ cha đọc, không phải là kẻ hại người! Cha để lại một câu trong sợi dây chuyền cho con, cha nói trong lòng có tình yêu to lớn, trong lồng ngực có nghĩa lớn! Cha không thua sứ mạng, không sống uổng đời này!”
Đầu Lý Vân Hào đau như sắp nứt!
Lôi Tuấn cũng lấy sợi dây chuyền màu tím đậm của mình ra, anh nói với Lôi Thiếu Triệt: “Cha để lại cho người nhà là: Đàn ông tốt đỉnh thiên lập địa*!”
(*) Đội trời đạp đất, tinh thần bất khuất, không thể khuất phục.
Diệp Đình và Lý Thiên Mặc lấy được sợi dây chuyền màu xanh thẫm của An Kỳ Nhi, hợp mấy sợi dây chuyền trong tay thành một hình vẽ.