Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Vân Hào ra súng đặc biệt nhanh: “Đoàng đoàng đoàng---” Marion, Souris lập tức bị bắn nổ đầu.
Lôi Thiếu Triệt vẫn một mực phòng bị Marion và Souris, lại không ngờ rằng Lý Vân Hào sẽ nổ súng về phía ông!
Lôi Thiếu Triệt nghe thấy tiếng súng vội vã nghiêng người: “Vù” một tiếng, đạt sượt qua gáy ông.
“Phập---” Đạn khảm lên tường phía sau.
Lôi Thiếu Triệt khiếp sợ vô cùng, phát súng này...Là nhắm thẳng vào đầu ông mà bắn! Lý Vân Hào điên rồi sao?
“Vân Hào! Ông điên rồi sao?” Lôi Thiếu Triệt chấn kinh, ông hoàn toàn không thể tin được Lý Vân Hào muốn giết ông!
Lý Vân Hào giết Marion, Souris là nhiệm vụ bí mật của bọn họ. Nhưng Lý Vân Hào tại sao lại nổ súng về phía ông?
Bọn họ đã là chiến hữu hai mươi mấy năm! Lý Vân Hào là người cương nghị, chính trực, bọn họ cùng nhau xuất sinh nhập tử! Cùng nhau sống chết trong chiến hào, hai mươi mấy năm tình nghĩa!
Lý Vân Hào thay đổi sao?
Lôi Thiếu Triệt không dám tin nhìn về phía Lý Vân Hào! Lôi Thiếu Triệt luôn luôn cảnh giác, ông đề phòng bất luận kẻ nào ở sau lưng bắn lén, duy chỉ không đề phòng Lý Vân Hào, Vương Dần và Trần Tích Bá, ba người này, đánh chết ông, ông cũng sẽ không hoài nghi! Bây giờ, vậy mà Lý Vân Hào trước mặt lại nổ súng về phía ông!
Lý Vân Hào không nói nửa chữ, ông ta giơ súng lục lên: “Đoàng đoàng đoàng---” Ánh mắt hung ác bắn về phía Lôi Thiếu Triệt, mỗi phát súng đều bắn về nơi trí mạng trên người Lôi Thiếu Triệt!
Lôi Thiếu Triệt cực nhanh lăn lộn về phía trước, tránh thoát nhưng phát đạn hiểm yếu. Cho đến lúc này, ông mới hoàn toàn thất vọng, thế mà ông còn hi vọng phát súng vừa rồi của Lý Vân Hào là bắn nhầm.
Thế nhưng...Bây giờ xem ra, người anh em Vân Hào của ông...Thật sự muốn lấy mạng ông!
Lý Vân Hào là gian tế...Ông ta đã thay đổi!
Lòng Lôi Thiếu Triệt rỉ máu---ông đau lòng đến nỗi ngay cả hô hấp cũng khó khăn! Kia là người anh em đã chinh chiến với ông hơn hai mươi mấy năm! Mặc dù ông không muốn tin tưởng, thế nhưng sự thật liền bày ra trước mắt---
“Đoàng đoàng---” Lý Vân Hào bắn hung ác, đạn lại đánh tới, Lôi Thiếu Triệt trong nháy mắt nhảy vào bên trong cánh cửa bên cạnh.
“Đoàng---” Bắp chân của ông trúng đạn, máu bắn ra, vung vãi trên mặt đất. Lôi Thiếu Triệt không để ý tới đau, cực nhanh xuyên qua mấy cánh cửa nữa.
Lôi Thiếu Triệt không hề dừng lại, một mực chạy, ông đột nhiên nghe thấy tiếng Lý Vân Hào ở phía sau quát: “Lôi Thiếu Triệt, ông đừng phí công vô ích! Ông càng chạy, càng không thể ra khỏi “Tổ ong lớn” của tôi!”
Tim Lôi Thiếu Triệt rơi lộp bộp một tiếng: “ "Mê cung tổ ong" này là của ông ta sao?”
“Không sai! Ông cho rằng tôi là nghịch đồ sao? Ha ha ha...Lôi Thiếu Triệt ông quá ngây thơ rồi, bây giờ tôi sẽ để cho ông biết tôi là ai!”
Có một cánh cửa phía bên phải Lôi Thiếu Triệt đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông mang mặt nạ vàng tinh xảo xuất hiện sau cánh cửa...Mặt nạ quỷ vàng này...Là King Lear! Chỉ cần mặt nạ này xuất hiện, đã nói lên King Lear giá lâm---
Đám sứ giả của King Lear cũng mang mặt nạ, nhưng đám sứ giả mang mặt nạ màu bạc, còn mặt nạ vàng khảm đầy kim cương này...Chính là mặt nạ của King Lear!
Lý Vân Hào gian trá cười quái dị, tiếng cười kia, đặc biệt sắc nhọn, đặc biệt quỷ dị!