Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong cơn mưa to, mặt sẹo chiếm cứ tất cả quyền chủ động.
Những người bị anh ta khống chết vừa lo lắng, lại vừa đau lòng!
“Á ——” Tiếng rên vang lên ——
Sau ót của mặt sẹo... bị cán súng đập phải!”Bụp bụp ——” lại thêm hai tiếng động vang lên!
Là Lôi Tuấn! Là Lôi Tuấn... anh ta lén lút bò lổm ngổm đến sau lưng mặt sẹo, anh ta nhặt được một khẩu súng trường ở trong xe.
An ta giơ cán súng lên, đập mạnh vào sau ót mặt sẹo, liên tục đập mạnh xuống.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía Lôi Tuấn, anh ta đang giơ súng trường lên, đập “Bụp bụp bụp ——”giống như đang đập dưa hấu!
Diệp Đình và Lôi Tuấn đã sớm có dự mưu! Vừa rồi bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, chính là dụng ý này.
Diệp Đình phụ trách thu hút sự chú ý của mặt sẹo, anh định dùng mình đổi lấy tiểu Đông Ni, để dẫn dắt sự chú ý của mặt sẹo.
Diệp Đình nắm bắt thời cơ ra tay! Anh nhanh chóng khống chế cổ tay của mặt sẹo.
Diệp Đình ấn vào hổ khẩu(*) của mặt sẹo, dùng sức bẻ tay, cổ tay của mặt sẹo bị sái khớp. Nhanh chóng buông súng ra.
(*) Hổ khẩu: Hợp là sự kết hợp lại, cùng nhau. Cốc là khe, khoảng không giữa 2 dòng suối. Huyệt nằm ở khe chính giữa điểm kết nối của ngón tay cái và ngón tay trỏ, người xưa gọi là huyệt hợp cốc. Khi mở rộng 2 ngón tay cái và ngón trỏ ra, bàn tay xòe rộng như miệng hổ, nên còn được gọi là hổ khẩu.
Đột nhiên... “ Pằng ——” lúc mặt sẹo đang buông súng ra, ngón tay kẹt ở cò súng ——
Tất cả mọi người đều giật mình, Diệp Đình có bị bắn trúng hay không? Phát đạn này của mặt sẹo, có bắn trúng Diệp Đình hay không?
Tất cả mọi người đều ngừng thở, tất cả đều nhìn về phía Diệp Đình, mọi người đều giơ tay lên lau mắt, lau sạch nước mưa trên mặt, rồi nhìn xem Diệp Đình có chảy máu hay không...
Diệp Đình khống chế súng của mặt sẹo, ném xuống đất, hắn sau đó anh vung mạnh một quyền vào lỗ mũi của mặt sẹo: “Phốc ——“...
Mặt sẹo phun ra máu mũi, anh ta đã bị Lôi Tuấn đập đến trời đất quay cuồng.
Diệp Đình nói: “Tôi không sao!” viên đạn kia sượt qua tóc anh, đầu tóc hơi nóng lên!
Phát đạn vừa rồi quá nguy hiểm ——
Cảnh sát nhanh chóng xông lên khống chế mặt sẹo: “Mang anh ta trở về cục! Mau —— “
Trong lòng mấy cảnh sát đều đang đánh trống! Vừa rồi, lúc Lôi Tuấn ra tay đập mặt sẹo, mặt sẹo đang chĩa nòng súng lên trời, vì vậy phát súng vừa nãy của mặt sẹo, không làm thương tổn đến Đình.
Nếu không, khó mà nói trước được điều gì.
Quá dọa người! Quá mạo hiểm! Cũng may tất cả mọi người đều không bị thương! Qúa may mắn quá may mắn!
“Mau mang anh ta đi! Mang tất cả bọn họ đi!” Mặt sẹo bị cảnh sát còng tay còng lại, kể cả đầu trọc và hai tài xế vừa nãy, còn cả nhân viên trạm xăng nữa, đều bị mang lên xe cảnh sát.
“Mang đi!” Giang Quân thật cực kỳ cảm kích Lôi Tuấn.
Anh ta là cảnh sát, nhưng trước tình hình vừa nãy, anh ta lại không có cách nào hành động.
Mặt sẹo vẫn luôn canh trừng anh ta, tất cả những cảnh sát ở đây đều là đối tượng giám sát của mặt sẹo, chỉ cần bọn họ hơi nhúc nhích, mặt sẹo cũng sẽ thẹn quá hóa giận!