Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chân Diệp Khanh không ngừng đá liền đá trúng bụng Lăng Vi, một cước đủ mạnh, tuy miệng vết thương của cô đã đỡ nhưng một chân này đủ cô kêu đau.
Lăng Vi ôm bụng rên lên, đau đến nỗi nước miếng trào ra.
Đột nhiên Giang Quân vung tay đánh vào gáy Diệp Khanh, Diệp Khanh lung lay ngất đi, Giang Quân gọi người tới: “Mau đưa bọn họ tới bệnh viện.”
Trên xe, Giang Quân hỏi Lăng Vi: “Chuyện là sao? Nhìn kĩ năng bắn súng của đối phương còn cả bị trí ngắm bắn đều là tội phạm quốc tế, lần này các em chọc vào ai vậy? Phiền toái không nhỏ đâu.”
Lăng Vi thầm nghĩ, bọn em chọc vào đám người vô cùng lợi hại, là thế lực xã hội đen mạnh nhất quốc tế… Dạ….
Lăng Vi chưa nói gì mà lắc đầu: “Em cũng không biết, nhất định là kẻ thù của ông xã, có lẽ muốn bắt em để uy hiếp anh ấy.”
Kế hoạch Lôi Thiếu Dục bao vây thanh trừ Dạ là cơ mật, cô không thể nào nói.
Giang Quân lại hỏi cô: “Bốn người vừa chạy là ai?”
Lăng Vi nghi hoặc: “Người nào? Em không chú ý…”
Giang Quân biết cô sẽ không nói thật liền gọi điện bảo cấp dưới tiếp tục đuổi theo.
Đi tới bệnh viện tư nhân của Diệp Đình, bệnh viện bị ám ảnh gác không chỗ hở.
Diệp Đình chạy tới thì cánh tay trái bị thương, tuy rằng chỉ rách da nhưng cũng đủ mạo hiểm.
Lăng Vi nhìn thấy Diệp Đình đi tới, khẩn trương hóa thành ủy khuất: “Ông xã…”
Diệp Đình duỗi tay ôm cô, cẩn thận kiểm tra vết thương của cô: “Không sao, đừng sợ.”
Lăng Vi cọ cọ trong lòng anh: “Em không sao, mẹ và tiểu Tony bị hoảng sợ không nhẹ, mẹ đang hôn mê, tiểu Tony được dì Du và dì Bách Phong mang đi, anh Tiêu cũng đi theo, hiện tại không biết thế nào. Lúc nãy em gọi cho bọn họ nhưng vẫn không được.”
Diệp Đình nói: “Anh đã liên lạc được rồi.” Lúc nãy anh vừa nhận được điện thoại của tổ C.
Diệp Đình lại nói: “Tạm thời bọn họ an toàn, đang về nhà. Anh phái người đi tiếp viện rồi, bọn em đừng lo lắng.”
Cánh tay trái của Diệp Đình đều là máu.
Phù… hữu kinh vô hiểm, tất cả mọi người đều bình an không có việc gì.
Bác sĩ xử lý cho Diệp Đình, miệng vết thương của anh vừa băng bó xong đột nhiên máy truyền tin vang lên… Diệp Đình ấn nghe, mấy tiếng cầu cứu vang lên.
Diệp Đình căng thẳng, cảm giác không tốt chui vào khoang ngực…
Anh mở ra, liền thấy gương mặt mấy tên mặt sẹo liếm mũi dao, gương mặt ác độc dữ tợn cười nói: “Hai người đàn bà, một đứa bé, còn một tên tiểu tử thúi cắn người, không tệ, đại lễ này Diệp tổng định dùng cái gì để trao đổi với chúng tôi?”
Đầu óc Lăng Vi nổ tung, cả người phát đau như bị kim chân… Kỷ Nhu, Bách Phong, tiểu Tony và Lăng Tiêu đều bị bắt.
Lăng Vi không thể hỏi không phải Diệp Đình nói đã phái tiếp viện sao. Đối phương bao nhiêu người mà có thể bắt sống bốn người bọn họ?
Nhất định là con số cực kì khủng bố!