Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Còn Lăng Vi ngồi xổm trên mặt đất, bên cạnh cô còn có một người đàn ông đang nói chuyện với cá heo, người đàn ông này không có gì đáng ngại, nhưng...Trong ngực Lăng Vi ôm một đứa trẻ, đứa trẻ này một mực hoạt động.
Cái góc độ này điều chỉnh đặc biệt không tốt. Vạn nhất lúc anh ta nổ súng, đứa bé kia đột nhiên động, đạn khẳng định sẽ không bắn chết Lăng Vi! Nhiệm vụ của anh ta tất sẽ thất bại.
Trâu Cấm quyết định giải quyết Diệp Khanh trước!
Lăng Vi nghe thấy tiếng súng, nhất định sẽ bối rối, nói không chừng Lăng Vi sẽ đứng dậy chạy trốn, khi đó anh ta sẽ tìm được cơ hội nổ súng!
Cho dù anh ta không bắn trúng Lăng Vi, các anh em phục kích bên ngoài khẳng định có thể bắn chết cô!
Trâu Cấm chậm rãi đi đến bên cạnh cái hồ, con mắt âm trầm dưới mũ lưỡi trai chăm chú tiếp cận Diệp Khanh.
Hai người phụ nữ bên cạnh Diệp Khanh không biết nói cái gì, đột nhiên xoay người cười to, ánh mắt Trâu Cấm lập tức khoáng đạt, cả người Diệp Khanh đều bại lộ trước họng súng của anh ta!
Trâu Cấm lập tức đưa tay đến bên hông, nắm chặt báng súng: “Góc độ này rất vừa vặn!”
“Bằng---” Một tiếng súng vang lên.
“Ùm---” Đột nhiên có người rơi xuống nước, hô hấp của mọi người ngừng lại! Tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía tiếng động. Âm thanh của nước và tiếng súng hòa trộn vào nhau, đặc biệt kinh người!
Người chăm sóc kinh hô một tiếng:“Trâu Cấm! Tại sao lại nhảy xuống nước?”
Người chăm sóc vừa hô xong, đột nhiên thấy mặt nước nhuộm một màu đỏ---”Máu a! Trong nước tại sao lại có máu?”
“Hu hu” Tiểu Tony sợ run rẩy, Lăng Vi ôm chặt cậu, lt che ánh mắt cậu lại, không cho cậu nhìn.
Diệp Khanh, Kỷ Nhu và Bách Lý Phong cũng vô cùng kinh hãi, vừa rồi có tiếng súng, là xảy ra chuyện gì? Còn có...Trong hồ nhiều máu như vậy!
Các cô mặc dù sợ hãi, nhưng trước tiên vẫn nghĩ tới Tiểu Tony, ba người phụ nữ đồng thời vây lấy Tiểu Tony, các cô không muốn để cho trẻ con nhìn thấy cảnh máu tanh như vậy.
Lúc này, bốn người Bạo Phong lập tức vây quanh đám người Lăng Vi. Họng súng của Chân Dũng vẫn còn bốc lên hơi nóng, mới vừa rồi là anh ta nổ súng, bắn trúng bắp chân Trâu Cấm, Trâu Cấm không đứng vững liền ngã vào trong nước.
“Phu nhân, cẩn thận, ở đây khẳng định còn người của bọn hắn!” Chân Dũng nhấn máy truyền tin của mình: “Báo cáo tiên sinh, phu nhân bị người ám sát! Phụ cận đại khái còn có phục kích, ngài phải cẩn thận gấp bội!
Kim Trạch lập tức huýt sáo một tiếng, thành viên nhóm bóng đen lập tức xuất kích, hơn ba mươi người mai phục xung quanh viện hải dương bảo vệ Lăng Vi vội vã tập kết, trong khoảnh khắc, liền hốt trọn một mẻ đồng bọn Trâu Cấm!
Người chăm sóc còn không biết chuyện gì xảy ra, vừa thất thanh kêu, vừa cầm tấm lưới thả xuống hồ, trong tay cô ta cầm một cây gậy trúc, đem tấm lưới quăng xuống, lập tức vớt Trâu Cấm lên, nhưng Trâu Cấm quá nặng, cô ta kéo không được.
Trâu Cấm bị thương, cánh tay, chân cũng không còn sức lực, lúc này không ngừng chìm xuống.
Mắt nhìn thấy cảnh này thật muốn ném luôn người chăm sóc vào trong nước.
Một người chăm sóc khác lập tức chạy đến hỗ trợ. Trâu Cấm trong nước không ngừng giãy dụa, súng trong tay mặc dù một mực không buông lỏng, nhưng anh ta vẫn không ngừng chìm xuống dưới, căn bản không có cách nào xạ kích Diệp Khanh và Lăng Vi nữa.
Trâu Cấm được vớt lên, người nữ chăm sóc dùng tất cả sức bình sinh kéo lên anh ta lên.
Người chăm sóc nam cũng giúp một tay, cuối cùng hai người cũng vớt Trâu Cấm ra khỏi mặt nước...
“Khụ khụ---” Trâu Cấm vừa lên bờ liền dùng sức ho khan, giống như chó rơi xuống nước, vô cùng chật vật. Bách Lý Phong đột nhiên muốn cười...Đây là sát thủ? Chẳng phải rất khôi hài sao?
Ba mươi mấy người nhóm bóng đen áp giải bảy người mai phục xung quanh qua.
Lăng Vi đi đến bên cạnh Trâu Cấm, nhấc chân đá lên mặt anh ta, nói với Chân Dũng:“Kiểm tra một chút, xem trong miệng hắn có giấu bom không?”
Công phu mèo cào này, liền muốn ám sát cô?
Lăng Vi nhìn xung quang một chút, bây giờ không thể khinh thường, địch nhân đã hành động! Cô phải cẩn thận gấp bội---