Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bởi vì, đổi lại thành bất kỳ tổ chức nào khác nhận nhiệm vụ này, ba người kia có bị nguy hiểm cực lớn đến tính mạng! Bất kể ám sát có thành công hay không, anh và Lý Vân Hào, cũng không thể mạo hiểm như vậy.
Chuyện đầu tiên Lôi Thiếu Triệt muốn làm bây giờ, là nghĩ cách thông báo cho Diệp Đình... thông báo cho anh cả anh...
Nhưng, nếu như... Diệp Đình, Diệp Khanh, Lăng Vi không bị giết... Vậy hiềm nghi về anh sẽ rất lớn... hơn chục năm lăn lộn của anh, sẽ thất bại trong gang tấc!
Nếu như là người khác nhận nhiệm vụ, anh cũng có thể đi phá hỏng. Nhưng... vấn đề bây giờ là... người nhận nhiệm vụ là anh!
Giờ khắc này, là cấp trên ra lệnh phải làm, anh tuyệt đối không thể phạm sai lầm! Dù chỉ chút xíu sai sót, cũng sẽ là uổng phí bao công sức vất vả hơn chục năm.
Lôi Thiếu Triệt suy nghĩ rành mạch, giờ nhiệm vụ anh cần làm là: diệt trừ hắc bang Hắc Dạ đế quốc - gây nguy hại cho toàn thế giới, khối u ác tính rất lớn!
Làm sao bây giờ? Thực tại đang ép anh quyết định: ám sát Diệp Đình, Diệp Khanh, Lăng Vi! Đồng thời, nhất định phải thành công!
Nếu không, một khi anh bại lộ thân phận, Hắc Dạ đế quốc vẫn sẽ huy hoàng, mà anh sẽ thành tội nhân lịch sử.
Lôi Thiếu Triệt hít sâu một hơi, sóng gió trong đôi mắt, khiến tâm phúc của anh cảm giác sợ hãi...
Lôi Thiếu Triệt suy tư hồi lâu...
Cuối cùng ra lệnh: “Bí mật ám sát tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế: Diệp Đình! Nhà sinh vật học tế bào: Diệp Khanh! Người sáng lập xe hơi Hoa Hạ Long Đằng: Lăng Vi! Thời gian trong vòng ba ngày, mục tiêu nhiệm vụ: giết chết!”
Lăng Vi và Diệp Khanh, đi vào viện hải dương, bọn họ cho Tiểu Tony và Lăng Tiêu ăn thật nhiều món ngon.
Kỷ Nhu và Bách Lý Phong ở nhà buồn bực muốn chết rồi, hai người cũng cùng đi theo.
Trong viện hải dương, Lăng Tiêu mặc quần áo lao động màu lam nhạt, cậu quỳ gối bên bể, vô cùng nghiêm túc nói chuyện phiếm với con cá heo.
Tiểu Tony cũng ngồi bên cạnh, nói chuyện với cá heo. Bệnh của cậu và Lăng Tiêu có chuyển biến rất tốt đẹp.
Kỷ Nhu kinh ngạc: “Nha, hai đứa nhóc đang làm gì vậy?”
Lăng Vi giải thích: “Công việc của cậu ấy, là nói chuyện với cá heo. Bởi vì mỗi ngày cá heo phải biểu diễn và huấn luyện vô cùng vất vả, cho nên nhiệm vụ của cậu ấy là giúp cá heo thả lỏng tâm tình.”
Bách Lý Phong cười ha ha: “Vậy là bồi chuyện à! Ngày nào em cũng rất mệt mỏi, em cũng phải tìm người trò chuyện với em.”
Kỷ Nhu chợt hỏi cô ấy: “Thí nghiệm mới nhất hoàn thành rồi à? Còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm?”
“Ầy...” Bách Lý Phong nghẹn họng: “Chị Nhu, hôm nay chúng ta đi giải sầu, đừng nhắc đến công việc được không? Hai ta bị nhốt trong lồng hai mươi năm, chị còn chưa thí nghiệm đủ à?”
Kỷ Nhu nói: “Khoa học là vô cùng mà... em không được lười biếng!”
Diệp Khanh chợt nhìn cô, hỏi: “Tôi thấy cô quen quen, xin hỏi... cô là nhà khoa học nào?”
“Phụt ---“ Đám người phì cười, không biết mấy lời này của Diệp Khanh là thật hay giả, bởi vì bệnh tình của Diệp Khanh đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, bà đã không còn hay quên như trước.
Bà hay thích nói đùa, chỉ cần ai nói chuyện lớn tiếng, có xu thế muốn cãi nhau, bà sẽ cố ý hỏi người ta: “Ai? Tôi nhìn bạn quen quen...”
Chiêu này của cô ấy, trăm phát trăm trúng. Khiến giờ đám người không phân biệt được bà thật sự không nghĩ ra hay là đang pha trò.
Xe thức ăn cho cá heo được đưa vào viện hải dương. Trong xe, người ngồi vị trí phó lái âm trầm quét mắt nhìn xung quanh.
Xe dừng ở cửa nhà kho, người chăm sóc kỳ lạ hỏi: “Sao hôm nay lại thay người? Tiểu Lý không tới à?”
Lái xe nói: “Tiểu Lý bị cảm, lại không muốn xin nghỉ, tiền lương của cậu ấy vốn không cao, cho nên bảo em họ đến làm thay hôm.”
Người đàn ông ở vị trí phó lái lập tức cười như gió xuân ấm áp: “Tôi cũng giống như anh tôi thôi.”
Người chăm sóc gật đầu: “Vậy hãy chuyển thức ăn vào giúp tôi. Cảm ơn.”