Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình lập tức ý thức được... Trái tim nhỏ bé của mình vừa mới bị đầu độc...
Lôi Thiếu Dục ôm bả vai Diệp Đình, vỗ vỗ.
Ông đặc biệt nghiêm túc nói: “Chúng ta lần này hành động, nhất định phải nhanh, chuẩn, độc! Không thể do dự nửa phần. Một khi do dự sẽ bỏ lỡ thời cơ. Kế hoạch của chúng ta là trong một tuần là bắt được Hoắc Ân, một tháng làm tan rã thế lực của Hắc Dạ đế quốc! Nằm vùng ta giấu trong trung tâm Hắc Dạ đế quốc toàn bộ chuẩn bị thu võng.”
Trái tim của Lăng Vi đập “thình thịch”, phụ thân tuy nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng lần hành động này ông đã chuẩn bị từ rất lâu rồi!
Tuy thu lưới chỉ trong tháng này, nhưng tất cả công lao đều phải tính vào cố gắng lúc trước!
Diệp Đình và Lăng Vi nhìn theo ông đi ra ngoài, sống lưng Lôi Thiếu Dục thẳng tắp, không lam lũ như phần nhiều đàn ông trung niên khác. Lôi Thiếu Dục cũng không giống, thắt lưng ông thẳng tắp, thân hình cao ngất! Nhìn bóng lưng đó luôn cho ta cảm giác ông đứng trên người khác, hùng hồn đầy ngạo khí!
Lăng Vi lấy cánh tay đụng đụng Diệp Đình: “Chồng, anh phải rèn luyện nhiều vào, chờ đến lúc anh có tuổi như ba cũng phải có khí độ như vậy!”
Diệp Đình đột nhiên cười với cô: “Vậy luyện đi... Anh mấy tháng rồi chưa luyện với em, anh cũng sắp nghẹn thành nội thương rồi... Anh thấy nơi này cũng khá tốt...”
Anh còn cố ý nhìn quanh kho hàng một vòng...
Lăng Vi thật muốn đập cho mình một cái, tên kia nghĩ kiểu gì vậy, lại còn giả vờ nghiêm trang được nữa chứ!
Diệp Đình vươn tay ôm cô, cả người dán sát lại gần, Lăng Vi cười nói: “Suy nghĩ của anh đã vượt qua giới hạn của nhân loại rồi, em không thể dùng ngôn ngữ bình thường của nhân loại giao lưu với anh nữa!”
Diệp Đình ở bên tai cô nói: “Vậy dùng thân thể giao lưu.”
“Phốc ——” Lăng Vi hộc máu... Thái bạch kim tinh nhị gia, mau tới đem con hầu tử “Đậu bức” này đi ——‘bàn đào viên’ có phải còn thiếu người trông coi không? Mau mau mau, mau mau, tên này chạy xuống nhân gian làm loạn, Ngọc Hoàng đại đế ngài bỏ qua sao? Có thể quản hắn hay không?
Diệp Đình cười không ngừng được, anh nói: “Lại nghĩ linh tinh đúng không? Anh đang nói chúng ta lâu rồi không luyện vật, xem em nói đi đâu kìa.” Vừa rồi còn khẩn trương, xấu hổ, lập tức bị cô chọc bay hết.
Diệp Đình ôm cô, thanh âm từ tính dễ nghe ở bên tai cô nói: “Vợ à, em thật tốt.”
Lăng Vi ngạo kiều hất cằm: “Đương nhiên!”
Diệp Đình ôm cô, hôn nhẹ một cái... Thật sự luyến tiếc ra ngoài. Lăng Vi lại kéo anh: “Đi nhanh đi, nơi này nóng muốn chết!”
Kho hàng rách nát, ngay cả cái quạt cũng không có!
Hai người cầm tay nhau đi ra, thấy được nằm vùng Lôi Thiếu Dục sắp xếp ở đây —— đại thúc quản lý kho hàng!
Diệp Đình và Lăng Vi làm bộ tiếp tục đi dạo phố, Ám ảnh tiểu tổ đem mấy gói lớn nhét vào tay họ, giả vờ nãy giờ họ luôn đi mua sắm.