Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạch Hạc Tường phản bác: “Một tháng? Chúng ta sao có thể làm được? Lão quỷ Hoắc Ân cũng không phải là nhân vật bình thường! Huống chi người đứng đầu đế quốc hắc dạ chưa hẳn đã là ông ta, đến bây chờ chúng ta còn không biết, có những ai đứng sau ông ta! Chúng ta đều muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng... một tháng? Là chuyện không thể!”
Bạch Hạc Tường càng nói càng kích động: “Thời gian cấp bách, ắt sẽ làm gia tăng rất nhiều nguy hiểm! Anh cũng biết, một khi đã bắt đầu diệt trừ, khói súng sẽ bay từ khắp nơi!” Chiến đấu khó khăn, nguy hiểm như vậy, sao anh có thể nói một cách thoải mái như thế?
Lôi Thiếu Dục giơ tay lên, đè ép khí thế của ông ta xuống, Lôi Thiếu Dục nói: “Không có gì là không thể cả! Chỉ nhìn xem chúng ta muốn làm, hay không muốn làm mà thôi!”
Một vị khác, là Chu Lập Thủy ngày hôm qua bị Lôi Thiếu Dục mắng là ngu như heo nói: “Tôi đồng ý với ý tưởng của lão Lôi, nếu đã muốn làm thì không có gì là không thể cả! Chúng ta đã ẩn núp trên con đường này rất lâu rồi, một tháng cũng không phải là mục tiêu xa không với tới gì, chỉ cần chúng ta muốn đánh chiếm, chúng ta chắc chắn có thể công phá tòa pháo đài này, chắc chắn có thể cắt bỏ bộ phận ung thư ác tính này!”
Lôi Thiếu Dục nhìn về phía Chu Lập Thủy, rồi lại nhìn về phía Bạch Hạc Tường.
Lôi Thiếu Dục nghiêm túc nói: “Ngoài ra, thứ Hoắc Ân am hiểu nhất là tìm thế thân chết thay cho ông ta, vì vậy, chúng ta phải nhắc nhở nội gián của chúng ta nhất định phải đề phòng ông ta dùng thế thân giả, tránh cho ông ta tránh thoát khỏi cuộc đuổi bắt này! Còn nữa, nếu chúng ta vây bắt Hoắc Ân, nhất định thế lực sau lưng ông ta sẽ có hành động. Các cậu nhớ chăm sóc kỹ cho người nhà của mình, đừng để bọn họ bị dính líu vào. Phòng ngừa vạn nhất!”
Chu Lập Thủy nhìn Lôi Thiếu Dục bằng ánh mắt có thâm ý khác, ánh mắt của Chu Lập Thủy như muốn nói: “Anh còn biết không nên để người nhà dính líu vào? Đã biết rõ là sắp tới trận chiến lớn, anh còn đón "Phu nhân" vào trong trụ sở... Biết rất rõ là mình sinh ra để chết, còn muốn tăng thêm một ràng buộc! Lão Lôi ơi là lão Lôi! Anh bảo bọn tôi phải nói gì mới tốt đây?”
Lôi Thiếu Dục và Chu Lập Thủy là anh em may mắn còn sống sót trong cùng một chiến hào, sao ông có thể không đọc hiểu hàm ý trong mắt ông ta.
Lôi Thiếu Dục không giải thích bất kỳ điều gì, ông biết lão Chu hoàn toàn hiểu rõ ông, nếu không, ngày hôm qua ông ta cũng đã ra mặt ngăn cản.
Trong hội nghị, tất cả mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Có vài người lắc đầu, có vài người đồng ý.
Trước khi tan họp, Lôi Thiếu Dục lạnh lùng nhìn mọi người một lượt, ông nói: “Tất cả mọi người đều phải đợi lệnh bất cứ lúc nào! Tất cả đều làm việc theo kế hoạch, chúng ta sẽ dùng đòn sát thủ của mình vào thời khắc cần thiết.”
Tất cả mọi người đều yên lòng ngay lập tức... Khó trách Lôi đẹp trai lại có dự tính như vậy, thì ra... ông có hậu chiêu? Nhưng mà... hậu chiêu của ông là cái gì? Tại sao không ai biết cả?