Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc Diệp Khanh tỉnh dậy, bà phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ. Bà nhíu chặt mày lại, giơ tay lên ấn huyệt Thái dương.
Bà từ từ ngồi dậy, bà nhìn thấy một bức ảnh treo trên bức tường phía đối diện... Là bức ảnh của bà vào ông, bà còn viết loạn bên cạnh ông chữ: Chồng...
Diệp Khanh nhìn bức ảnh kia, dần mỉm cười, trong ảnh, ông nhìn vào khuôn mặt của bà bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng. Bên cạnh bức ảnh này còn có rất nhiều bức ảnh khác được treo trên tường, như thể đang lướt qua quỹ đạo cuộc sống của bà... những bức ảnh này, đều là ảnh bà lưu trong điện thoại di động, ông cũng rửa ra giúp bà...
Trí nhớ của Diệp Khanh dần trở lại, bà nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện!
Bà che huyệt Thái dương, chợt cảm thấy đầu óc của mình trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, giống như có loại cảm giác đặc biệt thoải mái, biết miêu tả loại cảm giác này như thế nào đây... giống như “Bệnh nặng mới khỏi”...
Bà cảm thấy cả người, như đang chìm ngập trong sức sống thanh xuân.
Lôi Thiếu Dục bưng một cái khay đi vào. Phía trên khay có cháo, còn có mấy đĩa thức ăn, trong đó có một đĩa củ cải chua ngọt.
Ông đi tới, đặt khay thức ăn lên mặt bàn bên cạnh. Ông đứng ở nơi đó, vóc người cao ngất, khí thế mạnh mẽ. Ông mặc bộ trang phục quân nhân màu xám tro, ống quần nhét vào trong boot, nhìn đặc biệt trẻ trung, vừa có khí phách, vừa lại có sức cuốn hút. Khiến cho trái tim bà cứ nhảy loạn “Thình thịch”, giống như thiếu nữ mới lần đầu biết yêu. Diệp Khanh che mặt... bà đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trí nhớ thiếu sót, như làm cho bà chưa từng trải qua sự biến hóa của tang thương, khiến bà giống như thiếu nữ tuổi đôi mươi.
Lôi Thiếu Dục mỉm cười nhìn bà, ông chuẩn bị quần áo cho bà, cũng là một bộ trang phục quân nhân màu xám tro. Giống như bộ ông đang mặc.
Diệp Khanh dậy khỏi giường tắm rửa, thay quần áo. Lại cùng ăn cháo với ông. Lôi Thiếu Dục nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của bà khi ăn củ cải muối, ông thật sự rất vui vẻ, cũng giống như bà, cảm nhận được niềm hạnh phúc sâu sắc.
Ăn cháo xong, ông đưa bà xuống tầng, ông nói: “Bên cạnh có một cái đình nhỏ, có thể đi qua đó ngồi thư giãn.”
Diệp Khanh ôm lấy eo của ông, tựa vào ở trong ngực ông, hai người từ từ đi ra đình nhỏ.
Hai người cùng đi ra cửa, lính canh phòng bên ngoài đều trợn to hai mắt nhìn Lôi đẹp trai nhà bọn họ, còn cả... Phu nhân... Bọn họ nhìn hai người cùng mặc đồ rằn ri, thiếu chút nữa là làm rơi con ngươi ra ngoài.
Ôi trời ơi, còn mặc đồ đôi nữa sao!
Lôi đẹp trai khiêm tốn của bọn họ đi đâu mất rồi? Không những mạo hiểm nguy cơ bị vây giết, mang vợ về căn cứ. Sáng sớm, còn chưa tới năm giờ đã tỉnh dậy muốn tự nấu bữa ăn sáng, bởi vì phải làm món củ cải muối chua ngọt đó...
Lôi Thiếu Dục và Diệp Khanh, tay trong tay từ từ đi vào đình nhỏ, dưới nắng ban mai... bóng của hai người bọn họ nhìn đặc biệt hài hòa. Cả đám phía sau bọn họ, đều há to miệng, không tưởng tượng nổi!
Đây chính là Lôi đẹp trai lạnh lùng, uy nghiêm đó sao? Sao bọn họ cảm thấy như biến thành một người khác vậy...
Lương đình nho nhỏ, được xây rất tinh xảo, nóc đình được thiết kế theo phong cách cổ xưa. Diệp Khanh vừa muốn ngồi xuống, Lôi Thiếu Dục đã kéo bà đến trong ngực. Ông ngồi ở trên đá băng, đặt bà ngồi ở trên đùi mình, ông nói: “Trên ghế băng lạnh lắm, em vừa mới ăn điểm tâm xong, đừng để bị lạnh bụng.”
Diệp Khanh ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi ông, bà rũ mi mắt xuống, cười nói: “Em không yếu ớt như anh nói đâu.”