Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
An Kỳ Nhi ngẩng đầu. Cô nhìn Vinh Phỉ... cười cười, không trực tiếp tỏ thái độ.
Ánh mắt Vinh Phỉ trầm xuống.
Mấy người phụ nữ trong phòng nói chuyện phiếm, Diệp Đình tìm Lôi Thiếu Tu, Vinh Phỉ, Lý Thiên Mặc, Lôi Tuấn bàn chuyện. Diệp Đình lấy sợi dây chuyền màu đen của Lý Thiên Mặc, nói: “Hai ngày nay tôi luôn suy nghĩ chuyện dây chuyền này, thật ra... Tôi có một suy đoán to gan.”
Lôi Thiếu Tu hỏi anh: “Suy đoán gì?”
Diệp Đình nói: “Tôi, Tiểu Tuấn, và cả Thiên Mặc đều có sợi dây này. Trùng hợp chính là, cha của chúng tôi đều qua đời vào hai mươi mấy năm trước.”
Trong lòng Lý Thiên Mặc rất khó chịu, nhưng anh cũng phải tiếp nhận sự thật này.
Trước đó, Lăng Vi từng tìm anh nói chuyện. Anh biết được tên cha mẹ ruột của mình và thân phận. Có điều, anh không nói gì, anh không nói cho cha mẹ nuôi biết anh đã biết thân thế của mình. Anh chỉ muốn dùng trái tim hiếu thảo chân thành nhất của mình, để hiếu thuận bọn họ. Lý Thiên Mặc anh mãi mãi là con của bọn họ, bất kể có máu mủ hay không, anh vẫn là con ruột của họ.
Lý Thiên Mặc nhìn Diệp Đình, Diệp Đình dùng ánh mắt khích lệ nhìn anh. Lý Thiên Mặc gật đầu với Diệp Đình, Diệp Đình nói tiếp: “Sợi dây chuyền này, tổng cộng có tám cái. Giờ tôi chỉ muốn biết, những người có dây chuyền này, thân phận cụ thể là gì? Có phải đều là người tài không? Có phải tất cả đều “qua đời” rồi không?”
Anh nhắc lại chuyện ngày đó, Lôi Thiếu Tu cảm thấy rất kinh ngạc: “Anh nói... có một người thân hình cao to đứng ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn đứa bé?”
Diệp Đình gật đầu: “Không sai.”
Ngón tay anh vuốt ve đá quý màu đen trên sợi dây chuyền.
Diệp Đình híp đôi mắt đen, vô cùng chắc chắn nói: “Tôi có cảm giác mãnh liệt, người đó nhất định là cha tôi. Về chiều cao, vóc dáng... đều vô cùng phù hợp, mặc dù tôi không trông thấy mặt ông ấy, nhưng, cảm giác này rất mãnh liệt! Vả lại, thân thủ của ông ấy cực kỳ lợi hại, thế lực sau lưng nhất định cũng rất lớn. Mọi người nghĩ xem, tôi sắp xếp không ít ám vệ bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt... Tôi muốn bảo vệ hai đứa con của tôi, ám vệ tôi chọn đều là tinh nhuệ nhất, thông minh nhất. Lại không ngờ... tôi bố trí nhiều ám vệ như vậy, tất cả đều bị quật ngã, còn không hề kinh động đến tôi.”
“...” sắc mặt Lôi Thiếu Tu lúc đỏ lúc trắng... Hiển nhiên bị tin này dọa đến không thể khống chế tâm tình. Anh vừa kích động, vừa khiếp sợ, lại vừa khó tin.
Diệp Đình còn nói: “Lúc ấy tôi đuổi theo, nhưng không đuổi kịp ông ấy. Ông ấy để một người khác dẫn tôi xuống lầu, bản thân ông ấy thì né khỏi tầm mắt tôi. Tôi đuổi theo người đó xuống tầng, thuộc hạ của tôi, hai mươi mấy người vây quanh một người, kẻ đó ném một quả bom, chuồn mất...”
Đôi mắt Lôi Thiếu Tu bỗng mở lớn: “Đó là thủ pháp Kinh Bộ thường dùng!”
“Kinh Bộ? Là cái gì?” Diệp Đình hỏi Lôi Thiếu Tu: “Bọn họ đều còn sống chăng? Đang chấp hành nhiệm vụ đặc thù của Kinh Bộ?”
Lôi Thiếu Tu lắc đầu: “Tôi không dám chắc chắn.” Lôi Thiếu Tu chợt nói: “Giờ, điều quan trọng nhất chúng ta phải làm, là tìm ra người sở hữu những dây chuyền này. Nếu như có được người sở hữu dây chuyền này, những người tự dưng qua đời hai mươi mấy năm trước có thể là giả chết!”