Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kỷ Nhu chợt đưa tay ra... chạm vào khuôn mặt của Lôi Tuấn, nước mắt của bà lập tức tràn ra khỏi hốc mắt.
Bờ môi của bà run rẩy, nhưng không thể nói ra được chữ nào...
Bách Lý Phong cũng khó có thể che giấu được tâm tình kích động, không xác định hỏi: “ À... tiểu Tuấn à?”
Chàng trai đang đứng trước mặt bọn họ... cực kỳ giống với… Lôi Thiếu Triệt! Cũng giống với Kỷ Nhu... cậu ta tổng hợp ưu điểm của hai người bọn họ... Nếu tính thời gian, người này nhất định là Lôi Tuấn! Nhưng không biết cậu ta có dùng cái tên này không? Cậu ta có còn dùng cái tên này không?
Lôi Tuấn gật đầu: “Là con.”
Anh ta muốn gọi “Mẹ”, muốn gọi “Dì Phong “, nhưng lại không thể mở miệng được.
Nước mắt của Kỷ Nhu giống như đê vỡ, không ngừng chảy xuống...
Lôi Tuấn nhìn bà, cảm thấy cực kỳ đau lòng, anh ta đột nhiên đưa tay ra ôm lấy bà: “Mẹ... Thật xin lỗi, con trai tới trễ...”
“Hu hu hu...” Kỷ Nhu giàn dụa nước mắt. Bà vòng tay qua ôm lấy Lôi Tuấn, không ngờ rằng con trai của bà... đã lớn thế này rồi...
Bách Lý Phong giơ tay lên lau nước mắt, Lôi Tuấn cũng đưa tay ra ôm lấy bà: “Dì Phong, tiểu Đình cũng rất khỏe, con bé cũng rất nhớ mẹ.”
Bách Lý Phong giơ hai tay che mặt, nước mắt chảy xuống theo kẽ ngón tay.
“Chúng ta đi thôi, về nhà con sẽ làm đồ ăn ngon cho hai người.” Lôi Tuấn mang Kỷ Nhu và Bách Lý Phong ra khỏi núi. Kỷ Nhu còn mang theo cả thành quả thí nghiệm của bà và Bách Lý Phong.
Hai người vừa mệt vừa đói, ngủ như chưa bao giờ được ngủ ở trên máy bay trực thăng, hai người vốn không muốn ngủ, bọn họ cứ vẫn chăm chú nhìn Lôi Tuấn, nhưng bọn họ thật sự không thể chịu nổi... Bởi vì thân thể bọn họ đã quá mệt mỏi.
Lôi Tuấn không trực tiếp đưa bọn họ về nhà, mà đưa bọn họ vào bệnh viện ở địa phương gần chỗ bọn họ nhất.
Anh ta cũng đã thông báo cho Lôi Đình biết ở trên máy bay trực thăng: “Tiểu Đình, anh tìm được mẹ rồi!”
Lôi Đình vừa lau nước mắt, vừa nói: “Em sẽ tới ngay lập tức —— “
Lăng Vi, Lý Thiên Mặc, Hạ Tiểu Hi đi cùng cô ấy. Còn cả Lôi lão gia, Lôi thiếu Tu, Lôi Niểu Niểu, dì phương nhận được tin tức, cũng lập tức lên đường, cùng chạy tới.
Trong bệnh viện, Lôi Tuấn hết lòng chăm sóc cho hai người. Kỷ Nhu vẫn luôn nắm lấy tay của Lôi Tuấn, không chịu buông tay. Bà đã khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe.
Bách Lý Phong an ủi bà: “Chị Nhu, chị là người kiên cường nhất mà em từng gặp, ở bên cạnh chị bao nhiêu năm, em mới chỉ nhìn thấy chị khóc có hai lần, một lần là... tiên sinh Thiếu Triệt qua đời, còn lần khác chính là bây giờ...”
Kỷ Nhu lau nước mắt, nhìn Bách Lý Phong nói: “Một mình chị chịu tội thì thôi, còn hại em bị nhốt theo chị hai mươi năm. Tiểu Phong, chị thật có lỗi với em...”
Bách Lý Phong lắc đầu nói: “Chị Nhu, chị chính là tín ngưỡng của em. Nếu năm đó không có chị cứu em, em đã sớm chết rồi. Hai mươi năm qua, em ở bên cạnh chị, coi như là em báo đáp ân cứu mạng của chị, em mới hơn bốn mươi tuổi, em còn có thể sống được ba mươi bốn mươi năm nữa cơ mà... Còn bây giờ, em đã được đi hưởng phúc rồi!”
Kỷ Nhu lau nước mắt, cười nói: “Em đi hưởng phúc đi... phải hưởng thật tốt vào! Không hưởng tốt, chị sẽ không tha cho em đâu!”
Bách Lý Phong cười nói: “ Đúng, phải hưởng thật tốt! Em còn phải đi yêu đương nữa! Phải tìm người tốt, vui vẻ yêu đương!”
Mặc dù hai người bị nhốt hai mươi năm, nhưng tính cách của bọn họ vẫn luôn lạc quan, tích cực, nếu không bọn họ đã không sống lâu được đến vậy...
Lúc Lôi Đình đi vào phòng bệnh, Bách Lý Phong lập tức ngây ngẩn: “Đây là tiểu Đình...”
Lôi Đình kéo khóe miệng, muốn mỉm cười với bà... Bách Lý Phong chợt xua xua tay: “Đừng quan tâm gọi dì là mẹ —— dì còn muốn đi tìm chồng, dì cũng không có con gái lớn như con! Mẹ con là vị bên cạnh kia kìa... tinh trùng là của cha con, trứng là của chị Nhu, dì chỉ mang thai thay chị ấy mà thôi.”
Nói xong, bà lại kéo vạt áo của mình lên, cho bọn họ xem vết mổ: “Nhìn này, lúc ấy sanh mổ (c-section)... rất đau!”
Những lời này của bà, nghe thì có vẻ không đứng đắn, nhưng lại khiến cho nội tâm của người ta sục sôi dâng trào! Lôi Đình càng muốn nói: “Con càng muốn gọi mẹ là mẹ! Con nói cho mẹ biết, mẹ không nhận con không được! Con bám vào mẹ đấy!”
“Ai ôi... Vậy sao tôi còn đi lừa bịp được?!”
“Ha ha ha...” mọi người đều vui vẻ cười vang, hoàn toàn không còn bầu không khí buồn bã như trước nữa.
Lôi Tuấn nhanh chóng hiểu ra, thì ra tính cách “Nhị, ngu” của anh ta và Lôi Đình, đều di truyền từ mẹ hai——
Bách Lý Phong là người thuộc trường phái hành động, bảo muốn yêu đương, lập tức đi tìm vị đội trưởng đội cứu hộ anh vũ phi phàm kia.
Đội trưởng đội cứu hộ kia... đã sớm biết Bách Lý Phong sinh thay một đứa bé cho Kỷ Nhu vì báo ân, ông ấy rất kính nể. Năm nay ông ấy 40 tuổi, đã từng kết hôn một lần, mặc dù, tất cả mọi mặt đều đặc biệt tốt, nhưng bởi vì tính chất công việc quá bận rộn, quanh năm thi hành nhiệm vụ cứu hộ ở bên ngoài... vì vậy, đàng gái người ta chê ông, không muốn ông.
Bách Lý Phong liền nói: “Không thành vấn đề! Sau này anh làm nhiệm vụ, tôi sẽ cùng thi hành nhiệm vụ với anh! Tôi biết y học dược lý, còn có thể giúp anh kịp thời cấp cứu người bị mắc kẹt! Haizzz... Đáng tiếc, tôi lớn hơn anh mấy tuổi... Nếu không, tôi làm trợ lý cho anh được không?”
Vị đội trưởng đội cứu hộ kia, lập tức nói: “Hay là... cô làm vợ tôi đi...”
“Ha ha —— “
Lôi Tuấn trợn trắng mắt, ngẩng đầu lên nhìn đèn: “Nhị… cũng là đủ rồi!”
Lúc này, Diệp Đình gửi video tới: “Tiểu Tuấn, đây là video tiệc sinh nhật chị dâu cậu, cậu đưa cho dì Kỷ Nhu xem đi, để bà ấy nhìn xem có bóng người quen thuộc nào với bà ấy hay không.”