Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Thiếu Tu cười nói: “Lúc còn trẻ, ba anh em chúng ta tâm sự với nhau. Khi đó, chúng ta liền nói con trai thích dạng nữ sinh gì. Chúng ta đều thích kiểu cô gái nhu hòa xinh đẹp, yếu đuối nhỏ nhắn, niễu niễu đình đình (thướt tha)…”
“A ——” Lôi Niễu Niễu hét lên: “Tên ba đặt cho con cũng vì cái này? Tại sao không đặt con là Đình Đình? Tại sao đặt là Niễu Niễu?”
Lôi Thiếu Tu nói: “Vốn định đứa đầu tên Niễu Niễu, đứa thứ hai tên Đình Đình. Ai biết… Mẹ con sinh con xong, cũng không sinh nữa… càng không nghĩ tới, Tiểu Đình… dùng tên này. A! Đúng rồi! Sao Tiểu Đình dùng tên này?”
Lôi Thiếu Tu vừa thốt lên, tất cả mọi người đều nhìn sang bà vú Tô San.
Tô San thấy Diệp Đình, Lôi Tuấn và Lôi Đình đều đã lá rụng về cội, liền vui mừng gật đầu, bà nói: “Chuyện tới bây giờ, cũng không gì để giấu giếm nữa…”
Bà ngồi ngay ngắn trên sofa: “Lão Tam Lôi gia các người có một người yêu tên Kỷ Nhu… Cô gái này là một bác sĩ chiến trường, Đại tiểu thư Kỷ gia nổi danh thành phố Dung. Tôi là bà vú của bà ấy…”
Mắt Tô San dần mất tiêu cự, tựa như càng nghĩ càng xa.
Bà vừa hồi tưởng vừa nói: “Tính cách tiểu thư Kỷ Nhu nhà chúng tôi cực kỳ kiên trì, tuy trong tên có một chữ ‘Nhu’, nhưng nội tâm bà ấy… Thật ra vô cùng kiên cường. Tam thiếu gia nhà các người bị thương nặng trong một lần làm nhiệm vụ, là tiểu thư nhà tôi phẫu thuật cho ông ấy. Thiếu Triệt tiên sinh nhà các người làm việc trầm ổn, tính cách hướng nội, rất chính nghĩa, có khí phách, có trách nhiệm! Tiểu thư nhà tôi yêu ông ấy… yêu thê thảm… Nhưng Thiếu Triệt tiên sinh nhà các người ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một lần, từ đầu đến cuối chỉ có một câu: ‘Mạng tôi, sớm muộn cũng dâng hiến cho mảnh đất này, tôi và cô không thể nào!’”
Trong mắt Tô San bao phủ tầng hơi nước: “Sau đó, thật sự như ông ấy nói, cả bầu nhiệt huyết của ông ấy đều rắc vào mảnh đất. Tiểu thư nhà tôi đau đến không muốn sống, bà ấy thỉnh cầu sử dụng tinh trùng, muốn sinh một đứa bé cho Thiếu Triệt tiên sinh. Bởi vì Thiếu Triệt là đại công thần! Cấp trên cũng muốn lưu lại nửa đời sau cho ông ấy, liền phê chuẩn thỉnh cầu của tiểu thư nhà tôi. Tôi nghe tiểu thư nhà tôi từng nói, đây là áp dụng một loại kỹ thuật gọi là… gì mà dịch đạm… cất tinh trùng ở nhiệt độ -196 độ C… có thể làm cho những tinh trùng này sống sót, sau đó, bà ấy dùng tinh trùng, thụ thai ống nghiệm bốn tháng, rốt cuộc mang thai thành công, sinh ra thiếu gia Tiểu Tuấn…”
Trời ơi… Chuyện này thật khiến người khác… Khiếp sợ!
Thật là…
Không thể tưởng tượng nổi!
Toàn thân Lôi Tuấn như có dòng điện, thì ra… Anh ta… sinh ra từ đó?
Lôi Đình cực kỳ khẩn trương, anh trai cô có giải thích, còn cô thì sao?
Cả phòng yên lặng không tiếng động, ngay cả tiếng thở cũng hầu như không có, tất cả mọi người đều kiềm nén hô hấp mình.
Tô San nói tiếp: “Khi đó, tiểu thư nhà chúng tôi định sinh xong Tiểu Tuấn thiếu gia thì thụ tinh ống nghiệm thêm một lần. Bởi vì bà ấy sợ Tiểu Tuấn thiếu gia không mạnh khỏe… sợ cậu ấy sống không lâu, nên muốn sinh thêm một đứa… Nhưng điều kiện thân thể bà ấy không cho phép, lúc này, trợ lý bà ấy – Bách Lí Phong tiểu thư dứt khoát quyết định mang thai đứa nhỏ này thay tiểu thư nhà tôi. Sau đó… có Tiểu Đình tiểu thư…”
Mọi người đều yên lặng đến đáng sợ!
Lôi Đình chợt run lập cập, cô nhìn Lôi Tuấn, Lôi Tuấn cũng đang nhìn cô.
Lôi Đình thầm nghĩ: “Mình và anh mình lại không cùng một mẹ?”
Lôi Tuấn thầm nghĩ: “Khó trách mình đen như vậy, em gái mình trắng như vậy…”
Lôi Tuấn đột nhiên hỏi: “Có phải Bách Lí Phong đẹp hơn mẹ cháu không? Mọi người nhìn màu da cháu đi… Vậy nếu… ba cháu còn sống, không biết chọn ai tốt hơn đây…”
“…” Tất cả mọi người đều liếc mắt.
Hạ Tiểu Hi cả giận: “Làm anh lo nghĩ rồi!”
Bầu không khí vốn vô cùng khẩn trương trong nháy mắt bị sự ngốc nghếch của Lôi Tuấn phá vỡ ngột ngạt.