Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lái xe lái đến con đường nhỏ, xe từ từ đi tới một con đường cái khác, nơi này cực kì hẻo lãnh, xung quanh đều rất trống trải.
Xe đi được nửa giờ đột nhiên phía trước có thêm 10 chiếc xe Pasga lao nhanh về phía bọn họ.
Nháy mắt Lôi Tuấn bị vây quanh.
Lôi Tuấn trang bị bản thân, anh và lái xe đi xuống, anh đặt tay lên báng súng.
Trên người anh có thiết bị truy tung, mai phục ở điểm G ngay gần đó, nếu thật sự sống mái một phen thì anh cũng không phải nắm chắc.
Nhưng anh có cảm giác… đám người này không phải tới gây chuyện.
Lôi Tuấn quay đầu nhìn chiếc xe màu đen nhãn hiệu Red star, chiếc xe này ngăn bọn họ lại, cách bọn họ chừng 10m.
Người trong xe không có ý định xuống xe, Lôi Tuấn mơ hồ nhìn thấy người đàn ông bên trong đeo kính đen nhưng không nhìn rõ khuôn mặt.
Lôi Tuấn nhìn thoáng qua người kia, sắc mặt trầm tĩnh, nhanh chân đi tới chiếc xe đó.
“Lôi thiếu.. anh…” lái xe sốt ruột sợ anh gặp nguy hiểm.
Lôi Tuấn khoát tay với anh ta: “Không sao, nếu đối phương muốn làm gì chúng ta đã ra tay từ lâu rồi.”
Anh đi về phía chiếc xe đen kia, kết quả chiếc xe quay đầu… lái đi mất.
Lôi Tuấn bĩu môi cười: “Chơi gì vậy, dám chơi mà không dám xuống xe sao?”
Đám người này là ai, theo chân bọn họ nửa tiếng ép bọn họ dừng xe… sau đó chờ anh qua đàm phán thì người nọ quay đầu rời đi hả?
Chơi trò gì đây?
Chưa bao giờ thấy qua…
Lôi Tuấn đứng đó nhìn chằm chằm chiếc xe đến thất thần, mà lúc này hơn 10 chiếc xe màu đen Pasga sau lưng anh cũng nhao nhao lái qua người anh.
Này… đang đùa tôi đấy à?
Lôi Tuấn buồn bực… lái xe hỏi anh: “Lôi thiếu.. mấy chiếc xe này là sao vậy? Chẳng lẽ mấy chiếc xe này… ở đây chạm mặt sao? Trùng hợp chúng ta vừa lúc lái tới hả?”
Lôi Tuấn không nói gì, thầm nghĩ làm gì có chuyện đơn giản như vậy?
Một lúc sau anh mới nói: “Lên xe, hỏi xem phía tiểu Đình thế nào rồi.”
Lôi Tuấn ngồi lên xe gọi cho Lôi Đình, anh sợ bên kia xảy ra ngoài ý muốn gì đó, an nguy của đám người Lôi Đình anh vẫn vô cùng để ý, nếu không cũng không một mình dẫn đám người kia rời đi.
Lôi Đình nghe máy, miễn cưỡng nói: “Anh, xảy ra chuyện gì? Anh gặp phiền toái sao? Chỗ bên em bình thường, không sao cả…”
“Vậy hả, không có việc gì là tốt rồi…” Lôi Tuấn nói: “Chỗ anh cũng không sao… em ngủ trước đi, đường còn dài, bảo lái xe lái cẩn thận một chút, không bị theo dõi là tốt rồi.”
“Vâng, anh yên tâm, bên này rất an toàn…”
Lôi Tuấn tắt máy nhíu mày, chẳng lẽ là anh nghĩ nhiều hay sao?
Lôi Tuấn và Lôi Đình gặp nhau thì đã là 2h chiều, về tới Lôi gia, vì Lôi Đình say xe nên lái xe hơi chậm.
Đi tới Lôi gia, Lăng Vi giới thiệu cho mọi người làm quen, Lôi Thiếu Tu và Lôi lão gia nhìn thấy Lôi Đình và Lôi Tuấn thì nhao nhao chấn động.
Cánh tay Lôi lão gia run run… như nhìn thấy con trai nhỏ của mình vậy.
Giống! Rất giống …
Lôi Thiếu Tu kích động không kiềm chế được, ông kiềm chế cảm xúc nhanh chóng kéo bọn họ vào nhà, sau đó cầm tấm hình của Lôi Thiếu Triệt cho Lôi Tuấn và Lôi Đình xem.
Lôi Tuấn xem xong quả thật không thể tin vào mắt mình…
Người trong hình… thật sự không khác anh là bao, không phải năm chụp khác nhau thì Lôi Tuấn còn cho rằng người trong hình chính là anh rồi.
Lôi Thiếu Tu nói: “Tiểu Tuấn, tiểu Đình, chú không có ý gì khác…”
Lôi Tuấn lập tức nói: “Chú không cần khó xử, cháu và tiểu Đình cũng muốn nhanh chóng tìm được người thân, cần thử máu sao? Hiện tại làm luôn đi.”
Lôi Tuấn còn muốn nói gì đó nhưng mà ngàn vạn suy nghĩ… cũng không nói nên lời.
Lôi Đình cũng vậy, hiện tại cô đang mang thai, cảm xúc dễ dàng dao động, vừa lấy máu vừa khóc….
Phương Di đau lòng ôm lấy cô vỗ về khuôn mặt cô.
Lăng Vi ngồi cạnh Lôi Đình, nắm tay cô không biết nên an ủi thế nào, bảo cô nói gì đây… dù Lôi Thiếu Triệt có con trai con gái thì thế nào? Dù sao ba mẹ cũng đã mất rồi.
Nhìn xem, nói đến cúng thì… hai người bọn họ giống như hai lưỡi dao vậy…
Lôi Tuấn và Lôi Đình lấy máu, Diệp Đình hỏi bảo mẫu: “Mẹ Tôi San, mẹ của tiểu Tuấn và tiểu Đình mẹ quen sao? Mẹ còn nhớ sinh nhật của bọn họ không?”