Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Không đúng, không đúng, em nói sai rồi, “ Lăng Vi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của Diệp Đình, nghiêm túc nói: “Ý của em là, anh xem ai lớn lên giống chú?”
Bởi vì, bức ảnh hồi còn trẻ của chú, khiến trong lúc nhất thời cô không thể xác định rõ là ai giống với ai.
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào bức ảnh, giống như đang xác nhận.
Sau đó, anh ngước mắt lên, nhìn về phía Lăng Vi nói: “Tiểu Đình và tiểu Tuấn.”
“ Đúng vậy! Chồng, anh cũng nghĩ giống vậy à?” Lăng Vi vui vẻ nắm lấy tay anh, Diệp Đình nói, “Vừa nãy, lúc anh mới nhìn thấy bức ảnh này cũng đã có cảm giác này, xem ra em cũng nghĩ như vậy.”
Diệp Đình lại nhìn về phía Tần Sinh, Tần Sinh cũng gật đầu.
Tần Sinh nói: “Anh cũng cảm thấy giống, đặc biệt là tiểu Tuấn, nếu so với chú hồi còn trẻ trong bức ảnh này, thì… thật sự như từ cùng một khuôn mẫu khắc ra vậy.”
“Đúng vậy!” Lăng Vi hưng phấn nói: “Hơn nữa, tiểu Đình và tiểu Tuấn cũng họ Lôi! Nói không chừng, đây đây là cái tên do chú để lại!”
Đôi mắt của Lăng Vi sáng lên, cô nắm quả đấm nhỏ, giống như đang khẳng định suy đoán của mình, cô mang nụ cười nhìn rõ tiên cơ trên mặt, nhướn mày nhìn về phía Diệp Đình, như muốn nói: “Em đoán đúng rồi phải không? Trước đây em đã nói rồi... Nói không chừng anh và tiểu Tuấn cùng tiểu Đình là họ hàng với nhau! Nhìn xem, nhìn xem... em đã nói gì này? Em đã đoán đúng rồi đi!”
Lúc này, Lôi Thiếu Tu nghi ngờ hỏi: “Các cháu nói đến ai vậy? Tiểu Đình và tiểu Tuấn là ai?”
Trái tim của Lôi Thiếu Tu đập “Thình thịch”! Ông nghe hiểu ý của bọn họ, dường như hai đứa bé... lớn lên giống tiểu Triệt?
Lăng Vi đột nhiên giật mình, sự trùng hợp này... hơi dọa người!
Cô chà xát cánh tay của mình, nói với Lôi Thiếu Tu: “Lôi Tuấn và Lôi Đình là anh em của chúng cháu, bây giờ, ba người bọn cháu đều cảm thấy hai người bọn họ nhìn giống chú.”
Lôi Thiếu Tu nhìn sang phía Diệp Đình và Tần Sinh, chỉ thấy hai người bọn họ cũng đặc biệt nghiêm túc gật đầu.
Lôi Thiếu Tu ôm ngực, ông có thể nghe rõ tiếng trái tim đập “Thình thịch” có lực của mình.
Lăng Vi vội vàng bật điện thoại di động, tìm kiếm ảnh. Cô có ảnh của Lôi Tuấn và Lôi Đình trong điện thoại di động.
Nhưng cũng không thể mang ra so sánh được... Bởi vì mấy bức ảnh của Lôi Tuấn, chẳng có bức ảnh nào nhìn cho ra hồn cả... Không phải cố ý làm miệng méo, thì là cố tình trợn mắt... nói thẳng ra là bức ảnh nào cũng như kiểu nhăn nhở làm mặt quỷ, khiến người ta không nhìn rõ mặt...
Như muốn phản ánh rõ độ “Nhị” của anh ta vậy...
“Bức này, bức này, bức này nhìn giống này!” Lăng Vi chỉ vào bức ảnh duy nhất Lôi Tuấn không giở trò quỷ.
Lôi Thiếu Tu nhìn ảnh, trong lòng chợt cả kinh, “Đúng là giống y như đúc!”