Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình lật hình hỏi ông: “Chú, ba… cháu… trải qua những gì, chú có thể nói qua cho bọn cháu không?”
Lăng Vi nắm tay Diệp Đình, lúc này nói từ ‘ba’ cực kì khó khăn.
Cô có thể hiểu trong lòng anh khổ sở thế nào, hai mươi mấy năm cho tới giờ chư từng gọi qua, hơn nữa lúc còn bé còn có bóng ma tâm lý đối với chữ ‘ba’ này.
Nhưng mà Lăng Vi tin rằng Diệp Đình sẽ từ từ vượt qua dù sao anh vẫn luôn là người kiên cường.
Lôi Thiếu Tu cầm tấm hình, lật xem liền nói: “Tấm hình các cháu đang xem là chụp khi chúng ta được trăm ngày, đây là chú còn đây là anh chú.”
Hai người bọn họ là anh em sinh đôi, cho nên cùng nhau chụp tấm hình khi sinh ra được 100 ngày.
Ông lại cầm tấm hình bên cạnh: “Đây là trước khi chúng ta vào đội thiếu niên, trường học chụp cho, chú và anh trai là học sinh tiêu biểu, 12 tuổi liền nhảy lớp lên trung học, anh trai chưa tới 14 tuổi đã vào đại học quân khu tốt nhất thủ đô. Chú muộn hơn anh trai một năm, 14 tuổi mới vào. Bởi vì lúc 13 tuổi chú bị bệnh nặng, học chậm khóa học cho nên không học cùng anh ấy.”
Lăng Vi cảm thán: “Thì ra chú và ba giỏi như vậy… nhảy lớp đấy. 13 tuổi học đại học,q úa nhanh rồi…”
Lôi Thiếu Tu nói: “Cái này chưa tính là nhanh, vốn còn có thể nhanh hơn nhưng ông nội các cháu lo lắng chúng ta không theo kịp tiết tấu sinh hoạt nên mới để muộn hai năm đi học đại học.”
“…” Lăng Vi thầm nghĩ, chú, không phải chú không cho người khác con đường sống đấy chứ?
Chú để cho đám học sinh đi sớm về tối cố gắng đi học làm sao mà chịu nổi đây….
Diệp Đình cầm tấm hình khác hỏi: “Chú… ba rốt cuộc vẫn chỉ học ở thủ đô thôi sao? Theo ý của chú, ông ấy chưa từng đến nơi khác sao?”
“Đúng thế.” Lôi Thiếu Tu nói: “Chú đi theo anh trai, ngoại trừ đại viện thì chỉ có ở trường học.”
Diệp Đình lắc đầu nói: “Không đúng…”
Anh nhìn chằm chằm Lôi Thiếu Tu hỏi: “Không đi qua chỗ khác sao?”
Lôi Thiếu Tu cẩn thận nghĩ lại lắc đầu: “Không có, bọn chú vẫn luôn ở thủ đô.
“Sau khi tốt nghiệp trường quân đội thì sao?” Diệp Đình truy hỏi.
Lôi Thiếu Tu cau mày, cẩn thận nghĩ, sau đó vỗ trán nói: “Sau khi tốt nghiệp bọn chú đi tham gia diễn tập, sau đó ra ngoài vây bắt trùm thuốc phiện, xã hội đen, khi đó chạy khắp thế giới…”
Diệp Đình hỏi ông: “Chưa bao giờ đi Tín Dương, Ma thành, Tây Nam hay gần Điền Nam sao?”
Lôi Thiếu Tu nghĩ nghĩ: “Không có… bọn chú đi vây bắt trùm thuốc phiện đều ở gần Lĩnh Nam.”
Diệp Đình lắc đầu: “Vậy thì không đúng rồi…” anh quay đầu nhìn Lăng Vi nói: “Tiểu Vi, em còn nhớ lời ca mẹ hay hát không?”
Lăng Vi nghĩ nghĩ gật đầu: “Anh nói hoa Đỗ quyên sao?”
“Đúng thế, hoa đỗ quyên.”
Lăng Vi hát lại: “Nửa đêm canh ba trông chờ đến trời sáng… mùa đông khắc nghiệt, chỉ chờ mùa xuân tới… nếu muốn chờ được Hồng quân công nông tới Trung quốc thì hãy nở một lần đi hoa đỗ quyên…”
“Đúng là nó.” Diệp Đình nhìn cô nói: “Mẹ từng nói trong nhà chúng ta bà chính là chim quyên, tại sao bà lại là chim quyên, là vì ba thích… mà tại sao ba thích chim quyên, lúc đó mẹ nói là vì ba chỉ biết mỗi hoa này.”
“Đúng thế…” đôt nhiên Lăng Vi á một tiếng….
“Ông xã… anh vừa nói em thấy không thích hợp. Ba chỉ biết mỗi loại hoa này mà không phải là ‘thích’ hoa này, hoa đỗ quyên, cách gọi này không thông dụng… ở nước chúng ta thì có một vài chỗ mới gọi như vậy, nếu gọi như vậy… nếu ông chưa từng đi qua sao lại chỉ biết mỗi hoa đỗ quyên?”