Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi thấy Lôi Thiếu Tu có chút kích động, vội vàng quay sang Lý Thiên Mặc nói: “Dạ Vũ đã bắt đầu, anh đi khiêu vũ đi.”
Lý Thiên Mặc nói: “Tôi không muốn khiêu vũ, tôi ngồi bên ngoài một chút rồi sẽ đi.”
“Được.” Lăng Vi và Diệp Đình đi tới ghế sa lon trong góc cùng nhau ngồi, Lăng Vi cũng không thể khiêu vũ, bây giờ cô đang trong giai đoạn nguy hiểm, đi bộ so với người khác cẩn còn phải thận, chứ đừng nói là khiêu vũ.
Lăng Vi ngồi ở trên ghế sa lon, cầm nĩa, xoa, dưa hấu. Diệp Đình đưa tay lấy nĩa trong tay cô, từng miếng, từng miếng sâm đút cô ăn.
Vốn là... Trong buổi tiệc có rất nhiều phụ nữ muốn mời Diệp Đình khiêu vũ, nhưng đều bị ánh mắt của anh làm cho sợ mà chạy.
Những người phụ nữ này tụm lại thành hội, thấp giọng bàn luận: “Ngươi nhìn hai người bọn họ... có phải nhân vật chính trong quảng cáo “Lão Niên Đại Bộ Xa” hay không?”
“Nhất định là vậy rồi! Tôi mới vừa rồi quan sát rất kỹ, tôi phát hiện là thật đó!”
Lúc này, đột nhiên có một người phụ nữ tóc vàng chen vào nói: “Mẹ ơi... Thật là tốt, nếu mời vị tiên sinh kia khiêu vũ, anh ta quá đẹp trai...”
Hai cô gá kia nhìn sang cô ta, bật cười một tiếng nói: “Tôi mới vừa nói gì, cô không nghe thấy sao? Hai người họ chính là nhân vật chính trong quảng cáo “ Lão Niên Đại Bộ Xa”, cô biết bọn họ là ai không? Vị tiên sinh kia là tổng tài Quốc Tế Đỉnh Phong —— Diệp Đình, còn cô gái đó là người vừa mới thành lập Long Đằng —— Lăng Vi! Cô ấy phát minh "Siêu cấp máy" chưa từng nghe qua, nghe đâu là ‘Dã Mã Ba" chứ?”
Việc này, người phụ nữ nhuộm tóc vàng như ngớ ra, đột nhiên “Á...” kêu lên một tiếng.
Hiển nhiên là muốn đứng lên... Diệp Đình và Lăng Vi kia... là nhân vật có tiếng tăm.
Lúc này, nói gì cũng không dám đi mời người nhà khiêu vũ.
Trong thư phòng, Lôi Thiếu Tu và Lôi lão gia đang thấp giọng thảo luận. Lôi Thiếu Tu kích động nói: “Ba —— Thiên Mặc thật giống đứa trẻ Vân Hào ngày trước! Nó và Vân Hào thật sự rất giống nhau!”
Trong tay Lôi Thiếu Tu đang cầm tấm hình của Lý Vân Hào, Lôi lão gia nhìn nhìn vào tấm hình của Lý Thiên Mặc: “Quả thật rất giống! Nhưng là, chuyện này... Cũng không thể nói cho nó biết... Vân Hào đã qua đời, Tiểu Mạn cũng chưa rõ sống chết thế nào, những người thân khác cũng không có ở đây. Chúng ta không nên để cho đứa trẻ này phải tổn thương thêm lần nữa. Ba mẹ hiện tại của nó đối với nó rất tốt, người ta đã cất công nuôi dưỡng nó trưởng thành, thật không dễ dàng gì. Chúng ta biết Vân Hào đã có người nối dõi là tốt rồi!”
“Đúng đúng, ba... Con cũng nghĩ như vậy. Chúng ta cũng không cần làm phiền đến cuộc sống hiện tại của Thiên Mặc, Nó bây giờ rất tài giỏi, về phương diện gì cũng đều mạnh... Chúng ta cứ để cho cuộc sống của nó như hiện tại!”.
Lôi Niệu Niệu ở trong phòng thay quần áo, cô kéo tủ quần áo ra, liền thấy Phương Di nói... Tất cả lễ phục kia đều là chuẩn bị cho con...
Màu hồng!
Còn là váy!
Định cho cô làm con nít sao, làm sao có thể mặc cái này chứ?
Cô cũng không phải là búp bê hay công chúa tóc dài! Cô đang suy nghĩ, chỉ thấy Phương Di ngay cả tóc giả cũng đã chuẩn bị xong cho cô...
Dài, màu vàng kim còn uốn xoăn….
Đáng sợ hơn là...trên đỉnh đầu... Còn ghim một cái nơ hình con bướm...
Càng càng đáng sợ hơn nữa là... Toàn bộ quần áo trong tủ đều không thấy, một món cũng không thấy!
Thật là choáng...