Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trái tim Lăng Vi đập thình thịch thình thịch.
Cô cũng không dám tin những lời này là do cô nói ra…
Lăng Vi kích động hỏi: “Nếu như ông ta không chết, vậy tại sao người nhà của ông ta lại nói là ông ta đã qua đời chứ? Em thấy Lôi lão gia tử và Lôi Tu thật sự rất đau lòng… Loại cảm giác đó cũng không giống như giả bộ. Hôm nay Lôi lão gia tử có nói với em một câu, ông ấy nói thuở nhỏ ông mất cha, trung niên để tang vợ, tuổi già tang con, thật vất vả mới có được một đứa cháu trai, mà lại còn không muốn gặp ông ấy… lúc nói những lời này, cái dáng vẻ bi thương kia tuyệt đối không phải là thứ mà người chưa từng trải qua chuyện mất người thân có thể nói ra được.”
Diệp Đình gật đầu, nói: “Ông ta tự mình cảm nhận được, thế nhưng tôi nghĩ… chuyện Lôi Thiếu Dục qua đời… bọn họ vẫn luôn cho là thật.”
“??” Lăng Vi nhíu mày: “Người nhà của ông ta cũng xác nhận là ông ta đã qua đời, vậy mà sao anh vẫn luôn không tin điều đó?” Cô có chút khó hiểu.
Diệp Đình nói: “Bởi vì, bọn họ tham gia lễ tang của ông ta, đã nhìn thấy thi thể của ông ta. Còn tôi cái gì cũng không thấy, đương nhiên không dễ dàng tin tưởng như vậy.”
Lăng Vi “à” một tiếng: “Anh nói là… ba chúng ta đã giả chết?”
Diệp Đình sửa lại lời cô: “Vẫn chưa chắc là ông ấy, em đừng có gọi loạn.”
Lăng Vi buồn cười: “Em thấy tám, chín.. à không, mười phần luôn rồi… gen thế này… thật đúng là mạnh mẽ…” Cô không ói tiếp, đặt đũa xuống…
Lại chống cằm suy nghĩ đến chuyện này: “Chồng, nếu như anh thật sự cảm thấy ông ấy chưa chết… ngược lại em còn có một biện pháp này… có thể tìm ra ông ấy…”
Diệp Đình nhìn cô, đôi mắt đen chăm chú quan sát từng biểu cảm, chỉ thấy trong đôi mắt xinh đẹp đào hoa của cô chợt lóe lên tia sáng tinh nghịch.
Cô nói: “Chồng à, anh cứ tiếp tục phá của đi thôi, tiếp tục chạy theo con đường phá sản, rồi các loại bị đuổi giết, đến khi chạm tới đường cùng, ông ấy nhất định sẽ đi ra giúp anh.”
“…” khóe miệng Diệp Đình giật một cái: “Không hổ là vợ anh, lại có thể nghĩ ra cho anh… Một biện pháp tổn hại như vậy mà lại muốn thử trên người chồng em…”
“Ha ha…” Lăng Vi nhìn anh, cười.
Cô che miệng, cười nói: “Không phá sản, cũng có thể chọn cách thức khác, ví dụ như anh hủy dung nè, hay là chặt cái chân nào đó chẳng hạn… Anh thử nói xem, một người làm cha như ông ấy liệu sẽ cầm lòng mà nhìn anh chịu tội được sao? Còn không phải là nhảy ngay ra chặn ngay miệng anh lại, ba thà nhìn thấy con nghèo đến không còn gì ——”
“…” Diệp Đình cầm bàn tay nhỏ của cô, áp lên trên người mình, anh nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Em muốn khiến tôi đứt cái chân nào?”
Tay Lăng Vi chạm vào khóa kéo quần âu của anh, cô toét miệng cười một tiếng: “Chắc chắn không phải cái chân này.”
Diệp Đình vươn tay, khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái, Lăng Vi bị anh nhéo đau: “Này —— đau em… nhẹ một chút…” Lăng Vi giơ tay lên, vỗ vào mu bàn tay anh.
Diệp Đình đột nhiên bật cười: “Bình thường vẫn luôn kêu như vậy, tại sao đến buổi tối lại không có tiếng nữa chứ?”
“Cút —— có thể đừng nhắc đến buổi tối ở đây được không? Không phải giờ đang nói đến chính sự sao?” Nói xong, cô lại vui vẻ, cố ý nói: “Anh muốn nghe hả? Ok… vậy tối nay sẽ để cho anh nghe.”