Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tay Diệp Khanh cẫn còn giơ giữa không trung như vậy, thật giống như người đàn ông kia vẫy còn ôm bà như vậy. Bà hoàng hốt nói: “Trong hỗn loạn, tôi cản một phát súng vì anh ấy... mắt anh ấy đầy máu đỏ.... anh ấy đưa tay ôm tôi, anh ấy nhìn thấy trước ngực tôi đều là máu lập tức liền phân tâm: “Hai người chúng tôi đều trúng đạn. Một viên đạn bắn vào đầu anh ấy...”
“...”
Lăng Vi và Diệp Đình đồng thời nắm tay bà.... Diệp Khanh chấn động mạnh, mời vừa từ bi thương khôi phục lại. Bà đau lòng đến sắp nứt ra.
Lăng Vi không muốn để cho bà nói, nhưng mà bà không dừng được.
Bà vừa khóc vừa nói: “Hai người chúng tôi cùng hôn mê, tôi bị Bảo La bắt trở về. Lúc tôi tỉnh lại phát hiện viên đạn kia chỉ xẹt qua ngực, vết thương của tôi không quá nghiêm trọng.
Bà che ngực mình, buồn buồn nói: “Bảo La cho người đưa thuốc tới, đột nhiên tôi nghĩ đến - tôi cùng anh ấy.... ở trong phòng hoa suốt một buổi tối, tôi lại là đang trong giai đoạn nguy hiểm! Tôi đoán đại khái mình sẽ mang thai, bởi vì, đêm hôm đó tôi vô cùng dính người, rất là hy vọng mang thai đứa bé của anh ấy.....”
Bà lại bụm mặt nói: “Lúc ấy tôi suy nghĩ.... cho dù sau này không gặp lại anh ấy được, tôi nhất định cũng phải có một đứa bé của anh ấy. Huống chi anh ấy lại sinh tử không biết, tôi càng phải giữ lại đứa bé này. Cho nên, tôi từ chối uống thuốc!”
Ánh mắt bà vô cùng kiên định!
Bà diễn tả cảnh cầm rượu trong tay, quấn bông gòn vừa lau ngay ngực của mình vừa nói: “Tôi làm như vậy ngày ngày, tự cầm rượu khử độc cho mình, mạng của tôi xem như lớn, đứa bé cũng rất kiên cường.”
Bà hít một hơi nói: “Bảo La bắt tôi trở về, giận không kềm được! Ông ta uống say nét mặt hớn hở, ông ta nhốt tôi vào trong phòng, muốn cưỡng ép chiếm đoạt tôi, tôi giả vờ bị cảm, lên cơn sốt, để ông ta đi nấu chén canh gừng cho tôi, sau khi ông ta đi ra ngoài, tôi lập tức thu mua một người hầu gái, người hầu gái này muốn làm nữ chủ nhân sắp điên rồi... tôi để cô ta ngủ với Bảo La, cô ta vô cùng phấn khởi đồng ý.”
Diệp Khanh cười lạnh, dừng nước mắt lại.
Bà nói: “Bảo La uống nhiều rồi, lúc ấy tôi lại đập vỡ bóng đèn. Ông ta say bí tỉ, mình ngủ với ai chính ông ta cũng không biết. tôi vì giữ được đứa bé liền nói tôi mang thai, không để cho ông ấy đụng tôi. Ngay tại tôi mang thai mười tháng sắp sinh, người kia.... tới. Đầu của anh ấy trúng đạn, mới vừa tỉnh lại.... anh ấy lửa giận ngút trời, mang quân đội đến chất vấn Bảo La tôi đang ở nơi nào, từ đầu đến cuối anh ấy vẫn không biết tôi bị Bảo La nhốt, anh ấy chỉ biết là tôi tham gia tiệc của Bảo La, cho nên, miệng đột phá duy nhất của anh ấy chính là Bảo La - Lộ Dịch Tư. Nhưng mà, Bảo La nói ông ta và tôi không quen. còn nói mười tháng trước tôi đã bị trúng đạn chết....”
Diệp Khanh đè trán lại, hiển nhiên đầu vô cùng đau đớn, bà không ngừng lắc đầu.... nước mắt tuôn ra như lũ lụt vậy.
Lăng Vi dời ghế qua, đưa tay ôm bà. Diệp Khanh nằm trên bả vai Lăng Vi khóc.
Bà khox1 thút thít nói: “Tôi nghe các người làm nói, lúc đó anh ấy giận đến ngất xỉu, Vết thương của anh ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Lúc ấy tôi nghe được anh ấy tới, kích động suy nghĩ xuống lầu tìm anh ấy, kết quả, Bảo La tát, bụng tôi đụng vào tay thang lầu, lúc ya61 tôi chảy rất nhiều má. Tôi ngất đi, đứa bé không sinhr a, Bảo La cho người phẫu thuật, chuyện sau này, tôi cũng không nhớ..... Cả ngày ngơ ngơ ngác ngác...”
Đột nhiên bà cầm tay Lăng Vi nói: “Cô nhất định phải nhớ những lời này giúp tôi.”
Lăng Vi trịnh trọng gật đầu, bà mới chậm rãi yên tâm.
Bà còn muốn nói điều gì, nhưng mà đầu thật sự quá đau. Diệp Đình cùng Lăng Vi vội vã đỡ bà nghỉ ngơi, đột nhiên Diệp Khanh nắm tay Diệp Đình....
Bà nắm tay Diệp Đình. từ từ đặt lên gò má mình, nước mắt của bà tơi trên tay Diệp Đình, nhưng mà, bà khong nói được chữ nào.
Diệp Đình ngồi bên cạnh, đưa tay ôm bà, Diệp Khanh gục đầu lên bả vai anh thống khổ thút thít, bà nói: “Nhất định con rất giống ba con, vởi vì ánh mắt con và anh ấy giống nhau như đúc...”