Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lúc nhất thời Diệp Đình không biết nên nói gì cho phải, đột nhiên Lăng Vi hỏi bà: “Mẹ còn nhớ cuốn sổ riêng của mẹ sao? mẹ viết mấy hàng thơ trong cuốn sổ. Trang thứ nhất là: Mạc tiếu luyến hoa nhân, tầm biến phương tùng. Ý của mẹ là đừng tìm sao?”
Đột nhiên Diệp Khanh che môi lại: “Đúng vậy.... đây là quyển nhật ký tôi để lại cho anh ấy.”
Để lại cho anh ấy? Cái anh ấy này, hẳn là ba của Diệp Đình? Không nghĩ tới lại để cho cô và Diệp Đình lấy được, còn dựa vào những đầu mối này tìm được bà.
Lăng Vi nắm chặt thời cơ hỏi: “Mẹ bảo đừng tìm mẹ, nhưng mà, phía sau mẹ lại viết một chuỗi tin tức dài: Mạch thượng hành vân nhàn kỷ xử, tiểu kiều y liễu đãi vãn trang. Chúng con tìm thấy một mảnh kim loại có khắc mật mã bên cạnh cây cầu nhỏ trong trang viên. Chúng con phá giải mật mã, đoán được tin tức mẹ lưu lại là trụ sở bí mật. Đúng không?”
Diệp Khanh cực kỳ kinh ngạc, bà hốt hoảng nói: “Tôi không muốn để anh ấy tìm được tôi, nhưng mà.... tôi lại muốn anh ấy tìm được tôi.... tôi.... những tin tức tôi lưu lại này... bất quá là lừa mình dối người thôi,.... bởi vì, căn bản là anh ấy không thể thấy quyển nhật ký này.”
Lăng Vi cùng Diệp Đình đều không hít thở được, nhất là Diệp Đình, anh nhỏ giọng nói: “Tại sao mẹ không để cho ông ấy tìm được mẹ chứ? Không phải các người yêu nhau sao?”
Diệp Khanh xoa trán, khó khăn nói: “Bởi vì căn bản là tôi không biết anh ấy là ai... anh ấy cũng không biết tôi là ai....”
Lăng Vi hoàn toàn hồ đồ: “Sao hai người lại không biết lẫn nhau là ai?” Cô lấy một tấm hình ra đưa cho Diệp Khanh: “ mẹ xem, đây là mẹ và ông ấy khiêu vũ trong tiệc chứ? Hai người không biết thân phận lẫn nhau sao?”
Đột nhiên Diệp Khanh giật mình, ngón tay bà run rẩy.... cầm lấy hình....
Trong mắt bà long lanh một tầng hơi nước, bà cướp lấy hình, ngón tayvuot61 ve mặt ông, nước mắt rơi lộp bộp vào trong hình.
“Là anh ấy... tất cả mọi người đều đồn đãi, nói tôi là tình nhân của Bảo La - Lộ Dịch Tưm nhưng không ai biết tôi là Diệp Khanh, chỉ có Bảo La mới biết, Ông ta muốn phá hủy tôi, muốn nhốt tôi lại!”
Lăng Vi cùng Diệp Đình yên tĩnh lắng nghe, Diệp Khanh nức nở, đặt hình bên miệng mình nhẹ nhàng hôn.
Bà nói: “Đêm hôm đó, tôi và anh ấy nhảy một điệu, Bảo La đã ra sát lệnh muốn đuổi giết anh ấy ---- tôi không biết thân phận anh ấy, nhưng mà, rất nhiều người đồn đãi nói rằng anh ấy là thiếu tướng của Phong Đầu, tuổi còn trẻ đã lập được nhiều chiến công hiển hách Tôi lén lút thay áo người hầu trốn vào xe rác đi ra ngoài, lúc tôi đang rửa mặt ngoài sông liền thấy cả người anh ấy tràn đầy máu trôi trên sông. Tôi nhaoq au kéo anh ấy lên, đột nhiên anh ấy đứng lên ôm tôi đi.... ngày đó đêm vô cùng tối, anh ấy còn mang cái mặt nạ đó, tôi cũng đeo mặt nạ, từ đầu đến cuối chúng tôi vẫn không biết thân phận lẫn nhau.... anh ấy một tay nắm tay tôi, một tay giơ súng bắn ra phía sau lưng --- anh ấy bị vết thương đạn bắn, nhưng không phải vô cùng nặng, chẳng qua là cánh tay, chân, ngang hông bị thương.... nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, lúc đó tôi rất bội phục anh ấy.... khi đó Bảo La đã ra sát lệnh, bao vây diệt trừ anh ấy khắp nơi... anh ấy vì như vậy mà bị thương...”
“Sau đó thì sao? Sao lại có đứa bé?” Lăng Vi hỏi xong, đột nhiên muốn tát mình, bây giờ tại sao cô lại quan tâm vấn đề đó vậy?
Cũng không thể trách cô nha, cả hai người đều không nhận ra đồi phương đâu, ngay cả thân phận, tướng mạo cũng không biết, sao có thể sanh con được?
“Chẳng lẽ là bị người khác bỏ thuốc?” Phốc... vậy không phải là giống Diệp Đình sao?
Diệp Khanh cười khổ: “Không có...” Bà lau nước mắt, cười khổ cúi đầu: “Lúc ấy tôi nghĩ, Bảo La muốn nhốt tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị ông ta làm nhục, tôi không muốn! Nên phải ngủ chung với người đàn ông trước mắt này!”
Đột nhiên Diệp Đìnhnhìn Lăng Vi, ý là, em nhìn xem mẹ anh đi, lại nhìn về chính mình.... anh cũng mấy tháng mới có thể giải quyết em được...