Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vinh Phỉ ôm cô vào trong ngực, trong lòng anh biết, cho tới bây giờ trong miệng cô gái này chưa từng có câu nào là lời nói thật lòng, nhưng, anh lại yêu thích loại tính tình này của cô. Giống như con yêu tinh đầu độc lòng người vậy.
Anh, thật đúng là tiện!
Cánh tay nhỏ của Angle ôm cổ anh, cô nửa quỳ trên ghế dài, đối mặt với anh. Vinh Phỉ hôn lên, nụ hôn thật tinh tế. Ngón tay cô xoa xoa sợi tóc anh: “Anh tứ, yêu em....”
Giọng nói nũng nịu ngọt ngào ai mà không yêu.... nụ hôn của Vinh Phỉ nháy mắt càng nóng cháy hơn.
Anh vừa hôn, vừa sửa lại lời nói của cô: “Kêu chồng, anh tứ gì chứ.”
Anh vừa mới dứt lời, đột nhiên Angle cảm giác được trên ngón tay áp út có thêm một vòng sắt lạnh như băng.... cô giơ ngón tay lên nhìn, quả nhiên.... sao có thể là vòng sắt... anh đeo một chiếc nhẫn kim cương lên ngón tay áp út của cô.
“Anh tứ ----” Angle rời khỏi thân thể anh khoảng nửa mét, ánh mắt cô tràn đầy sợ hãi: “Anh tứ....”
Vinh Phỉ nghẹn cười nói cô: “Một chiếc nhẫn thôi, đã làm em sợ như vậy?”
Trong lòng Angle nóng nảy! Đứng ngồi khó yên --- cô nhìn ánh mắt Vinh Phỉ chằm chằm, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh tứ, đừng như vậy.... em sẽ hại anh.”
Trong mắt cô tràn đầy cầu xin, cô không hy vọng Vinh Phỉ vì cô mà bị dính líu gì, một năm có thể gặp mặt mấy lần, cô đã rất thỏa mãn. Cô không thể cột anh vào bên người, anh sẽ gặp nguy hiểm!
Cô đưa tay muốn lấy chiếc nhẫn xuống, Vinh Phỉ bá đạo đè tay cô lại: “Chuyện của anh tứ, em không cần bận tâm.”
Trong giọng nói của anh tràn đầy chắc chắn! Phần tự tin, cuồng ngạo kia, làm cho trái tim Angle nhảy loạn như có con nai đang chạy trong đó, Vinh Phỉ xoa xoa gò má cô nói: “Anh tứ dám chọc em, đương nhiên đã có chuẩn bị. Không cần nhọc lòng thay anh.”
Angle nhìn anh chằm chằm, đưa tay cầm nhẫn kim cương, cô rũ mắt, từ từ gật đầu: “Anh tứ, cám ơn....” Cám ơn anh, cho em một bờ vai vững chãi như vậy để em dựa vào....
Angle giơ tay lên che ánh mắt lại, Vinh Phỉ thấy cô giống như đang bật khóc....
Trong lòng Angle cha xót vô cùng, loại người có thân phận này như cô, anh không ngại chút nào sao?
Rốt cuộc trong đầu anh nghĩ cái gì? Không phải chỉ muốn yêu đương vụng - trộm với cô, anh còn muốn cho cô một tương lai? Anh còn muốn làm nơi dựa vào kiên cố nhất của cô, cô có tư cách nhận được sao?
Vinh Phỉ lấy tay cô ra, thấy cô rơi lệ đầy mặt. Môi còn đang run rẩy, cô cắn môi dưới, giống như đã quyết tâm.
Đột nhiên cô ôm cổ, đặt nụ hôn lên môi anh nói: “Vinh Phỉ, em thật yêu anh! Em nguyện ý vì anh mà chết.”
Vinh Phỉ kéo cô ra, hung ác trợn mắt nhìn cô nói: “Không cần!”
Đột nhiên anh nằm càm, ánh mắt hung ác nhìn cô nói: “Đi theo anh, sao có thể chết dễ dàng như vậy? Mau vứt bỏ những ý tưởng bậy bạ này ra ngoài cho anh.”
Angle vội vàng gật đầu: “Được, em đã vứt bỏ, sau này em sẽ không nghĩ như vậy nữa.” Cô giơ ngón tay lên thề: “Sau này em sẽ không nói dối anh nữa.”
Vinh Phỉ hài lòng gật đầu: “Kêu chồng.”
Cô ngọt ngào kêu: “Chồng.....”
Vinh Phỉ cười, đột nhiên Angle nói: “Vẫn là gọi anh tứ dễ nghe...”
Sắt mặt Vinh Phỉ trầm xuống, Angle lập tức nói lại: “Kêu chồng cũng dễ nghe...”
“Thật lòng sao?” Vinh Phỉ nhìn cô chăm chú. Cô vội vàng gật đầu: “Ừ, em đã thề, sau này không nói dối anh nữa.”
“Ngoan....” Vinh Phỉ xoa xoa gò má cô, nhỏ giọng nói: “Mấy tổ chức sát thủ hiện đang đuổi giết em đã bị anh diệt hai cái. Có hứng thú cùng anh đánh ngã mấy cái còn lại luôn không?”
Angle chấn động mạnh!
Cô run run gật đầu: “Được.... chồng, chúng ta cùng nhau.”