Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bây giờ tin tức của internet vô cùng phát triển, không giống như lúc trước muốn lừa gạt chuyện gì còn tương đối dễ dàng. Thời đại bây giờ này, cậu muốn lừa gạt cái gì, có thể lừa gạt được sao?
Vương Tấn vô cùng dễ thương lượng “mời” Lâm Nhất Kiệt bọn họ đi, trong lòng ông hận nghĩ, mẹ nó..... xây xưởng lại, không có mấy triệu căn bản là không xong được! Hơn nữa, rất lãng phí thời gian nha ---- cho dù động tác của bọn họ có nhanh cỡ nào, vậy thì ít nhất cũng phải một hai tháng.
Mấy triệu, ông có thể lấy ra, nhưng mà, bây giờ thời gian chính là sinh mạng của Hào Duệ nha!
Vương Tấn sắp tức chết, Lăng Vi con tiểu tiện nhân này! Thật đúng là biết gây chuyện cho ông!
Lăng Vi ở trong xưởng vô cùng vui vẻ chỉ huy đoàn người lắp đặt dụng cụ, cô vừa xem phỏng vấn của Vương Tấn vừa hừ lạnh nói: “Cái lão già này.... luôn đào hố cho mình.... ha ha, nhiều cái hố như vậy, tôi xem ông đến khi nào mới lấp hết được.”
Lăng Vi thật không nghĩ tới.... Vương Tấn sẽ gọi điện thoại cho cô, vốn là, cô nhìn xem thấy số xa lạ sẽ không nhận, nhưng mà.... cái số này vẫn gọi vào mãi.
Lăng Vi suy nghĩ, cái người bị bệnh thần kinh này là ai? Đột nhiên một tin nhắn truyền tới: “Tao là ộng tổ của mày ---- Vương Tấn!”
Lửa giận trong lòng Lăng Vi cháy lên bừng bừng, lập tức trả lời một cậu: “Bà tổ của ông --- là tôi không rãnh!”
Mẹ nó! Có bệnh!
Đầu ông có bệnh sao? Ngu - ngốc!
Qua một lúc lâu, hơi thở của Vương Tấn bình thường lại, gửi một tin nhắn nữa cho cô: “Có chuyện thương lượng với mày! Mau nhận điện thoại.”
Lăng Vi trả lời ông một câu: “Không có một chữ mời sao? Gia giáo nhà ông kém như vậy à? Khó trách làm ăn không ra hình dáng gì, lễ phép cơ bản cũng không biết, đáng đời ông phá sản.”
Vương Tấn giận đến sắp đứng tim ----
Lăng Vi đáng chết này! Tại sao miệng lại tiện như vậy! Tại sao Vương gia bọn họ lại té ngã trong tay con nhóc này chứ?
Trong lòng Lăng Vi hừ lạnh, cho ông tức chết! Cô vì ngày này, đã chuẩn bị bao lâu, có ai biết?
Từ mười mấy tuổi cô đã khổ tâm nghiên cứu chế tạo động cơ, từ nửa năm trước đã bí mật thu mua cổ phần của Hào Duệ.
Tất cả những cố gắng của cô, chính là vì giây phút hôm nay, cho bọn họ một kích trí mạng!
Đột nhiên Lăng Vi rất nhớ Diệp Đình.... nếu như không có Diệp Đình, cô sẽ không thuận lợi làm mọi việc như vậy.
Gần đây anh vô cùng bận rộn, tâm tình cũng rất xấu, Lăng Vi nâng cổ tay lên nhìn thời gian, vừa vặn đến giờ ăn cơm, cô phải đi tìm anh cùng nhau ăn cơm.
Lăng Vi dặn dò mọi người tiếp tục làm việc, cô ngồi xe đi đến phòng làm việc của Diệp Đình.
Cô mới vừa ngồi lên xe, điện thoại của Vương Tấn reo lên, Lăng Vi nhận. giọng của Vương Tấn lạnh lùng cứng rắn nói: “Con tiện nhân không biết xấu hổ mày! Tốt nhất mày đừng quấy rối tao nữa! Mày có tin tao nóng nảy sẽ giết chết mày hay không!”
Lăng Vi cười nói: “Ông tới nha, cứ việc thử xem đi.”
Lăng Vi tốt bụng gửi mấy tấm hình cho Vương Tấn, đều là ký giả và máy quay phim bận rộn ở xưởng của cô.
Vương Tấn kỳ quái, con nhóc này thật là dùng hết vốn liếng nha! Lại mời nhiều ký giả theo dõi chụp hình như vậy?
Nó đây là muốn làm gì? Muốn cho mọi người nhìn thấy toàn bộ quá trình nó sản xuất xe hơi sao?
Đầu của Vương Tấn đột nhiên “ông”! Con Lăng Vi này.... bọn họ thật đúng là xem thường nó....
Khoản động cơ mới của xe cô đã được nhiều người truy phủng.
Bây giờ, cô lại biểu diễn toàn bộ quá trình xây lại Long Đằng ra. Bây giờ cơn sốt xe hơi vẫn còn rất nhiều! Lăng Vi vừa làm như vậy, giống như đang quay lại toàn bộ quá trình tạo ra cơn sốt xe hơi vậy.
Loại cảm giác tham dự, mong đợi này.... còn mạnh hơn làm quảng cáo mấy ngàn, mấy chục ngàn lần nha!
Lăng Vi nha Lăng Vi! Con nhóc này.... sao lại có đầu óc như vậy?
Vương Tấn lập tức liền lo lắng.
Lúc này, Lăng Vi gửi tin nhắn đến cho ông: “Hoan nghênh ông tới giết chết tôi, không muốn bị truyền thông phơi ra ngoài, tốt nhất ông nên làm bí mật nha.... ngày nào ông muốn ra tay, nhất định phải báo cho tôi biết trước, tôi sẽ cố gắng sắp xếp ít hộ vệ.”