Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bề ngoài của hai người kia có 95% độ tương đồng với người trong hình.
Một vị là Tiêu Dực --- chủ tịch của tập đoàn quốc tế HY. tập đoàn quốc tế HY chủ yếu làm: Con chip điện thoại di động, phần mềm mở mang kỹ thuật máy vi tính.
Một vị khác là A Sắt - Mễ Lặc ---- người đứng đầu hắc bang quốc tế DK, năm nay 51 tuổi, gốc hoa..... tuổi tác ngược lại có chút tương đồng....
Diệp Đình nhìn hai người chằm chằm, Lăng Vi nói: “Thân phận của hai người cũng không quá phù hợp chứ? Em nhớ ngày đó Bảo La nói, cho mẹ nhìn tấm hình máu.... Ông ta nói người nọ là chết trên chiến trường. Nhưng hai người, một người là thương nhân, một người là lão đại hắc bang.... hẳn là đều không phải. Người chúng ta muốn tìm, hẳn là một quân nhân chứ?”
Diệp Đình nhìn tấm hình trên tiệc kia chằm chằm, vừa cẩn thận so sánh với hai người trong hình, quả thật vô cùng giống nhau, nhưng mà thân phận lại không quá phù hợp.
Diệp Đình suy nghĩ nói: “Để anh điều tra danh sách khách quý trong tiệc này.”
“Ừ...” Lăng Vi gật đầu nói: “Hẳn là mẹ quen biết cha trong buổi khiêu vũ tiệc.... nói rõ cha cũng là một trong những khách quý được mời, chúng ta xem danh sách khách quý xem có phải hai người đó không.”
Nói thật đơn giản, nhưng mà tìm cũng vô cùng phiền toái. Dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy.
Lúc ấy, nơi cử hành tiệc bọn họ không biết, càng không biết là chuyện xảy ra năm nào.
Diệp Đình xoa xoa huyệt thái dương, gần đây quá mệt mỏi, làm cho anh có chút lực bất tòng tâm.
Lăng Vi vội vàng xoa xoa trán cho anh: “Chồng, đừng nghĩ nữa. Chuyện này không gấp được nhất thời, từ từ đi....”
“Ừ.”
Nếu đã có đầu mối, chờ anh về hỏi Diệp Khanh, nhìn xem bà có thể nhớ ra nhiều chuyện hơn hay không.
*
Diệp Đình cùng Lăng Vi đi tới phân xưởng sản xuất của Hào Duệ. Tất cả những thứ này, đều là của Long Đằng. Vương Vinh Dự tu hú chiếm tổ lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc Lăng Vi cũng đã để cho ông ta cút ra!
Vương Tấn đang chỉ huy nhân viên làm việc khuân đồ.
Lôi Tuấn cùng Lôi Đình từ phía sau xe bước xuống, Lôi Đình đi tới hỏi Lăng Vi: “Chị dâu, nơi này là sản nghiệp của ba mẹ chị sao?”
Lăng Vi chua xót gật đầu, đột nhiên cô lại cười nói: “Không sai, rốt cuộc nó đã trở lại.”
Tóc của Vương Tấn, trong một đêm đã bạc hơn phân nửa.
Ông xa xa trợn mắt nhìn Lăng Vi, ánh mắt âm ngoan như muốn cắn chết cô.
Lăng Vi nhìn ông, cười khinh miệt, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Nhất Kiệt: “Tiểu Kiệt, có muốn lấy được tin tức của Long Đằng và Hào Duệ không?”
“A?! Được nha! Ở đâu? Em tới ngay ---” Lâm Nhất Kiệt bối rối liền kích động!
Lăng Vi nói địa chỉ cho anh, chỉ chốc lát sau Lâm Nhất Kiệt liền mang năm sáu người ký giả cùng nhân viên quay phim chạy tới.
Lăng Vi kinh ngạc: “Em thăng chức rồi sao? Dưới tay còn có ký giả thực tập à?”
Lâm Nhất Kiệt cười ngượng ngùng: “Lên chức.... mỗi lần đi ra phỏng vấn, đều là một tay em có thể lấy được tin tức của ông chủ Đỉnh Phong, có thể không thăng chức sao... ha ha.... phỏng vấn của hai người toàn là tiện nghi em.”
Nói xong, cười càng ngượng ngùng.
Lăng Vi lại nói: “Không tiện nghi em thì tiện nghi ai, em mau nhìn Vương Tấn, cụp đuôi lăn đi, em mau tới phỏng vấn ông ta.”
Lâm Nhất Kiệt nhìn Lăng Vi, chỉ thấy cô cười xấu xa, trong đầu nghĩ: “Chị Vi, hôm nay lại có ý đồ xấu gì?”