Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Tấn đặt mông ngồi trên ghế, điên cuồng gọi điện thoại đến vay ngân hàng, quảng lý ngân hàng vội vàng gặp mặt ông. Vương Tấn dùng xưởng của Hào Duệ làm thế chân.
Chờ sau khi ông chuẩn bị tiền xong, Diệp Đình lại cố ý chơi thêm vài vố, bây giờ giá cổ phiếu thấp đủ cho.... Vương Tấn muốn nhảy lầu! Hiện tại cả nhà bọn họ nắm 77% cổ phần Hào Duệ, nhưng mà... bây giờ giá cổ phiếu của Hào Duệ đủ thấp để cho ông muốn tự đâm hai mắt nha!
Giá cổ phiếu càng thấp, bọn họ lại càng muốn “gào khóc”!
Vương Tấn đau tim nha! Mặc dù cổ phần trở về trong tay lại, nhưng mà tổn thấ này.... thật để cho ông muốn ói máu.
Đáng sợ hơn là, tta61 cả những người chơi cổ phiếu đều điên rồi trừ thành viên ban giám đốc nòng cốt, những cổ đông khác đều chạy hết.
Nhưng mà, không sao, Vương Tấn cổ vũ cho mình. Chờ người nọ bán nữa ---- ông nhất định phải mua về hết! Chờ cổ phiếu mua về trong tay, ông sẽ từ từ nâng giá lên lại!
Chẳng qua là vấn đề thời gian, trong tay ông có động cơ mới, chỉ cần sản xuất một loại xe hơi mới, Hào Duệ đã có thể lập tức cứu vãn cục diện.
Vương Tấn nhìn tin tức thị trường chứng khoáng chằm chằm, đột nhiên ---- ông thấy lại có người bán cổ phiếu, lần này là 10%!
Vương Tấn khóc không ra nước mắt, số tiền mới vừa vay ngân hàng vừa đủ mua 10% cổ phiếu! Một đồng tiền cũng không dư lại! Vương Tấn cắn chặt răng, mua cổ phiếu lại, mau chóng gọi điện thoại cho đoàn đội làm việc của mình: “Mau chóng kéo cổ phiếu lên!”
“Dạ! Ông chủ!”
Kéo cổ phiếu lên, chính là bọn họ nâng giá cổ phiếu bán ra, sau đó lại mua vào. Mặc dù phải mất nhiều tiền hơn, nhưng giá cổ phiếu tăng trở về nha, những người chơi cổ phiếu mới có thể yên tâm!
Bọn họ là thuộc về đánh sưng mặt, sưng mũi, dùng tiền của mình, lấp hố lại, lấp dne961 khi giá cổ phiếu ổn định.
Vương Tấn mới vừa cúp điện thoại, đột nhiên bộ kinh doanh gọi điện tới: “Ông chủ.... trong tay chúng ta không có tiền nha....” Bọn họ không có tiền, cũng không có cách kéo cao cổ phiếu nha!
Vương Tấn giận đến trợn trắng mắt, lại vội vàng gọi điện thoại cho quản lý ngân hàng, những nhân viên cao tầng của ngân hàng thương lượng nửa ngày, rốt cuộc đồng ý dùng đất của Hào Duệ làm thế chân cho vay tiền.
Dày vò đến tối, cuối cùng Vương Tấn cũng đã tăng giá cổ phiếu lên chút xíu.
Mặt trời vừa tắt, Hào Duệ nhìn vẫn còn ổn định! Vương Tấn thở phào nhẹ nhõm. Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên có người gọi điện thoại đến “đinh đang”: “Vương tổng, kho hàng của chúng ta bị cháy, động cơ đều bị đốt trụi hết.”
“Cái gì ---” Vương Tấn giật mình, nhảy từ trên giường lên!
“Cậu nói gì?”
Đối phương vội vã nói: “Vương tổng! Bà mau đến xem thử đi! Kho hàng của chúng ta bị cháy! Toàn bộ động cơ mới đều bị thiêu hủy!”
Vương Tấn lập tức té xuống giường.
Vợ ông hung hăng đạp: “Phát điên cái gì?! Muốn ngủ thì ngủ, không ngủ mau cút ----”
Vương Tấn nào có thời gian cãi nhau với bà, khoác áo choàng dài lên lăn một vòng đi ra ngoài. Ông lái xe tới khi hàng lớn..... đầy mắt đều là lửa cháy.... cháy đến tròng mắt của ông cũng đỏ bừng! Vương Tấn ngã xuống đất ngồi đó.
“Xong rồi, xong hết rồi.... không còn cách nào cứu vãn nữa!”
Trong tay không có tiền, toàn bộ vật thế chân được đều thế chân hết.... mặc dù thị trường chứng khoáng kéo cao, nhưng bất quá cũng là cái xác trống rỗng...
Động cơ bị thiêu hủy, bọn họ không còn cách nào sản xuất xe mới.....
“Trời, muốn giết tôi nha ----” Vương Tấn chợt run lập cập, làm sao bây giờ? Ông không chú ý, người trước mắt bắt đầu nhốn nháo, hỏa hoạn dần được dập tắt, nhưng mà.... toàn bộ tài liệu trong kho hàng.... đều bị thiêu hết!
Vương Tấn đi tới bệnh viện, Vương Vinh Diệu bị tin tức này kích thích đến nháy mắt đã bất tỉnh nhân sự.
Sáng sớm ngày thứ hai, các cổ đông tới cửa gây chuyện! Chiều hôm qua, những cổ đông chưa kịp bán cổ phiếu đau lòng đến hận không thể xé nát Vương Tấn!
Lăng Vi cùng Diệp Đình đi đến Hào Duệ, mỗi người bọn họ thu mua 1% cổ phần, tới tham gia đại hội cổ đông của Hào Duệ.
Ngoài cửa Hào Duệ bị ký giả vây quanh đến nước chảy không lọt.
Bên trong Hào Duệ lại loạn thành một nồi cháo --- toàn bộ Hào Duệ lòng người bàng hoàng!
“Công ty muốn phá sản, chúng ta mau đi tìm nhà khác đi...”