Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong một căn phòng tài liệu, Diệp Đình cùng Lăng Vi lục soát tất cả vật phẩm trước sau, nhưng mà, không có tìm được tấm hình máu mà Bảo La nói.
Lăng Vi nói: “Chúng ta về căn cứ trước, những thứ này có thể từ từ tìm. Nếu chúng ta đã biết mẹ vì tấm hình này mới chịu kích thích, như vậy chúng ta có thể bắt tay từ nơi này, khuyên giải mẹ trước.”
Diệp Đình gật đầu, không sai.
Anh đứng lên, rũ mắt nhìn hộc tủ trước mắt, anh vừa suy nghĩ vừa đi qua đi lại trước tủ tài liệu.
Nghĩ thông suốt, anh nhấn máy gọi điện thoại, nói với Lôi Tuấn: “Thả Bảo La về nhà.”
“Gì?” Lôi Tuấn ngây ngốc: “Thật khó khăn mới bắt được, tại sao muốn thả ông ta?” Lần này bọn họ vì bắt lão già kia, tổn thất vô cùng lớn! Suýt chút nữa Đỉnh Phong đã tan rã nha ---
Diệp Đình không giải thích.
Lăng Vi nói với Lôi Tuấn: “Thả Bảo La đi, ông ta trở về sẽ chết nhanh hơn so với ở trong tay chúng ta. hơn nữa, cậu suy nghĩ, người trước khi chết, muốn làm cái gì nhất? Nhất định là chuyện mà đời này mình muốn làm nhất, nhưng lại vẫn luôn không dám làm. Ông ta phải đền bù những tiếc núi này trước khi chết. Chúng ta để ông ta trở về, có thể sẽ có được càng nhiều tài liệu chúng ta mong muốn hơn. Còn tốt hơn bất cứ thẩm vấn nào.”
“À à....” Lôi Tuấn vỗ trán: “Được, tôi sẽ lập tức thả ông ta.”
Lôi Tuấn để cho thành viên của tiểu tổ Ám Ảnh ném lão quỷ Bảo La vào một con đường xe chạy trống trải, thiết bị theo dõi trên người Bảo La đều bị lấy hết ra, cho nên, Lôi Tuấn đốt một chiếc xe phế liệu ở gần đó, vì dẫn cảnh sát tới.
Sau khi cảnh sát tới, rất nhanh đã phát hiện Bảo La.
Cảnh sát bắt đầu tiến hành lục soát gần đó, Lôi Tuấn buồn cười vẫy tay bái bai với bọn họ: “Các người từ từ lục soát đi....” Tiểu tổ Ám Ảnh, Vi Vi còn có anh Đình đều đã trở về nước từ sớm.”
Diệp Đình và Lăng Vi trở về căn cứ của Quân Dương, thấy ông nội đã được đưa tới, đang tức giận đâu: “Không phải nói dẫn tôi đến thấy người sao? Rốt cuộc là muốn gặp ai?”
Thành viên của tiểu tổ Ám Ảnh đều mặt không cảm giác, giống như không có nghe là ông đang nổi giận vậy.
Lảo gia tử càng tức, phùng mang trợn mắt la lên: “Rốt cuộc là muốn gặp ai? Mang tôi đến một nơi quỷ quái như vậy, cũng không để cho tôi đi ra ngoài, còn nhốt tôi vào cái phòng này! Ai cho các người lá gan đó? Mau chóng mở cửa ra cho tôi --- Diệp Đình cái thằng nhóc khốn kiếp này! Chờ sau khi nó trở về, lão tử sẽ lột da nó ra.”
Lúc Diệp Đình đi tới, đã nghe được những lời ông nói này.
Diệp Đình híp mắt cười: “Vốn còn muốn mang ông đi gặp một người, bây giờ miễn đi, ông từ từ mắng. Lúc nào bình tĩnh lại thì lúc đó hãy cho người đến tìm con.”
“Thằng nhóc xấu xa này! Bí mật cái gì với ông chứ?” Lão gia tử thật nóng này.
Diệp Đình không nói thêm nữa, trực tiếp đóng cửa.
Tiếp theo, chỉ nghe được bên trong cánh cửa truyền đến tiếng kêu “Ô ngao“. Trong phòng tối, tiểu tổ trưởng E tốt bụng nhắc nhở lão tiên sinh: “Tiên sinh, người bà muốn gặp vô cùng quan trọng, xin bà nhất định phải bình tĩnh.”
Diệp Lương Sơn là ai, suy nghĩ thay đổi thật nhanh, lập tức hiểu.... người bọn họ muốn dẫn ông đi gặp, chẳng lẽ là..... a Khanh?
Diệp Lương Sơn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, hất cằm nhìn tiểu tổ trưởng E. tiểu tổ trưởng thấy ông bình tĩnh lại, lúc này mới xoay người đi mở cửa.
Diệp Đình cùng Lăng Vi cũng không đi, bọn họ vẫn luôn đứng ngoài cửa chờ, lấy trí thông minh của ông nội, làm sao không nghĩ tới bọn họ dẫn ông đi gặp ai.