Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu tổ Ám Ảnh đào không ít khoai, Diệp Đình mặc cho bọn họ làm việc, từ đầu đến cuối anh vẫn nhíu mày nhìn bản đồ....
Đột nhiên anh kéo tay LĂng Vi hỏi cô: “Vợ, ở đây có một sườn núi Lệ Nhân, có thể liên quan đến câu nói kia không?”
Lăng Vi nghe anh nói xong, lập tức xẹt qua một tia sáng: “Đúng! Hồng đào kháp tự ly nhân lệ, điểm điểm lạc anh thiên lại hoa... ly nhân lệ, cái ly nhân này, không phải nói.... sườn núi Lệ Nhân?”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen của anh tràn đầy ánh sáng mong đợi, Lăng Vi hưng phấn nói: “Chúng ta đi xem thử đi!”
Sườn núi Lệ Nhân ở bên bờ Đào Hoa cốc, còn có mấy gia đình. Đây là một thôn làng nho nhỏ. Lý do nơi này được gọi là “sườn núi”, là bởi vì độ dốc của dãy núi trên đây rất thấp hình thành sườn núi, xung quanh đều là lục địa, cây cối cao lớn cũng không nhiều.
Cho nên, có người ở chỗ này. Nếu là bọn họ không có tự mình đi tới nơi này, ai cũng sẽ không tin tưởng, vẫn còn có người ở lại nơi thế ngoài đào nguyên này.
Sườn núi Lệ Nhân, khắp nơi trồng đầy hoa đào.
Hoa đào nơi này nở rộ trễ hơn bên ngoài, cho nên từng bụi từng bụi hoa đào tách ra bay lả tả.
Hoa đào thật là đẹp, hồng hồng, tản ra hương thơm thoang thoảng.
Bọn họ đi một đường từ rừng hoa đào leo lên đỉnh núi, chân của Lăng Vi giống như bị đổ chì vậy, hôm nay đã đi quá nhiều, cô thật đi không nổi nữa.
Nhưng mà, cô vẫn là cố gắng leo lên! Trong lòng ngứa ngáy, vô cùng muốn leo lên tới đỉnh núi nhìn.
Diệp Đình sợ cô mệt mỏi, liền kéo cô nghỉ ngơi trong rừng hoa đào. Cảnh sắc xung quanh vô cùng xinh đẹp, để cho lòng người vô cùng thoải mái.
Bọn họ đi một lát lại ngừng lại, rốt cuộc cũng lên tới một mảnh đất trống trải.
Để cho bọn họ bất ngờ là, nơi này lại nở đầy hoa tươi.... không phải loại hoa dại đó, mà là có người trồng trọt, từng khóm từng khóm hoa đỗ quyên.
Đột nhiên Diệp Đình giật mình, anh nói với Lăng Vi: “Em còn nhớ hoa đỗ quyên trong phòng chúng ta không? Đó là do mẹ anh trồng!”
Lăng Vi cứng lại, cô biết hoa anh nói kia.... là hoa ở trong phòng kiếng bên cạnh hồ, có một bụi đỗ quyên đỏ rực... cô còn từng nghĩ.... buội hoa đỗ quyên này rất đẹp!
Khi đó, cô còn tưởng rằng Sở Minh Y trồng đâu... Sở Minh Y còn cố ý hỏi cô, buội hoa đỗ quyên kia như thế nào... không nghĩ tới, buội hoa kia và Sở Minh Y.... không có nửa điểm quan hệ.... hoa kia, là mẹ Diệp Đình trồng....
Sở Minh Y thật đúng là không biết xấu hổ.... hại cô suýt chút nữa đã đào hoa kia lên!
Lăng Vi nghĩ tới đây, đột nhiên hưng phấn nói: “Nơi này có đỗ quyên, mẹ là rất thích đỗ quyên... như vậy, có phải là....”
Cô và Diệp Đình hai mắt nhìn nhau, Diệp Đình cũng đang nghĩ đến đây.
Bọn họ nắm tay, vội vàng đi vào bên cạnh mảnh đất hoa, bên trong mảnh đất trồng đầy nguyệt quý, đỗ quyên, phù tang, hàm tiếu, châu lan.... còn có rất nhiều loại hoa bọn họ không biết tên, hoặc là nhìn nhầm hoa.... bọn họ chỉ biết trước mặt là đủ loại hoa đủ loại màu sắc xinh đẹp.
Dõi mắt nhìn lại, vừa nhìn liền dài vô tận, thật giống như thân ở trong biển hoa, đầy mắt đều là những đóa hoa xinh đẹp kiều diễm.
Đoạn đường bọn họ đi này, đều ngạc nhiên một đường, là loại người gì, mà có thể trồng nhiều hoa ở chỗ này như vậy?